Phương Dao vội vàng trả lời, tuy trong lòng rất hoảng sợ, nhưng câu trả lời vẫn hoàn toàn kín kẽ.
“Hừ, khi chị đến đây chúng tôi đã nói xong chuyện của sư huynh Trần Húc rồi, đang nói đến trận đấu trong tông môn kìa!”
Hoắc Thanh Thanh lập tức phản bác, sau đó cao giọng bảo: “Chả lẽ chị vẫn luôn nghe lỏm chúng tôi nói chuyện?”
“Phương Dao, tôi mong cô nói thật, Trần Húc mất tích mấy ngày rồi, có khả năng đã bị hại, có tin tức gì xin cô hãy nói cho tôi biết!”
Lục Thần gọi thẳng tên, giọng nói vô cùng giá lạnh, lúc này mà còn không nhìn ra Phương Dao có vấn đề thì anh ta chính là đồ ngốc.
“Anh Lục Thần, chả lẽ anh cũng không tin em sao?”
Vành mắt Phương Dao đỏ hồng lên, chớp mắt nước mắt đã tí tách rơi xuống, không ngờ cô ta bật khóc luôn. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Anh Lục Thần, em đã làm nhiều chuyện cho anh như thế anh còn không tin em, mà lại tin mấy lời hàm hồ của Hoắc Thanh Thanh, nếu Phương Dao em nói dối thì anh có thế giết em bất cứ lúc nào, hoặc em sẽ tự sát để chứng minh mình trong sạch!”
“Phương Dao, hi vọng cô đừng làm loạn, Trần Húc là sư đệ của tôi, cũng là anh em tốt của tôi, nếu cậu ấy gặp mệnh hệ gì tôi sẽ không tha cho bất kỳ ai đã làm hại đến cậu ấy!”, giọng nói của Lục Thần rét căm căm, thậm chí còn mang theo sát khí.
“Anh Lục Thần, xem ra anh không tin em, vậy em chỉ có cách dùng cái chết để chứng minh sự trong sạch…”
Phương Dao khóc nức nở nói, giơ tay rút thanh kiếm ở bên hông, giơ lên kề sát cổ mình.
Mấy người đều giật mình, không ngờ Phương Dao lại nói là làm như vậy?
Hoắc Thanh Thanh nhíu chặt mày, nhưng cô ta hiểu rất rõ Phương Dao, cô nhìn thấy trong ánh mắt của Phương Dao lóe lên tia sát ý.
Lúc này Phương Dao không nên có cảm xúc đó mới đúng, hơn nữa cô ta cảm thấy sát ý đó là nhắm vào cô ta.
“Phương Dao tôi phải dùng cái chết để chứng minh sự trong sạch!”
Phương Dao hét lớn, tay cầm kiếm định cắt cổ mình.
Chát!
Vào giây cuối cùng, có một bàn tay nắm chặt lấy tay Phương Dao, đó là tay của Lục Thần.
Phương Dao sững người, nước mắt lưng tròng nói: “Anh Lục Thần, anh đừng tự trách, em tình nguyện dùng cái chết để chứng minh, em không muốn để lại ấn tượng xấu trong lòng anh”.
“Sư muội Phương Dao, bỏ kiếm xuống trước, có gì chúng ta từ từ nói”, Lục Thần nhăn mày âm trầm nói.
Anh ta không ngờ Phương Dao sẽ làm như vậy, không cần biết như nào nhưng anh ta cũng không thể để Phương Dao tự sát trước mặt mình được.
Nhưng Phương Dao vẫn vận dụng khí kình, không bỏ kiếm xuống: “Anh Lục Thần, sự trong sạch rất quan trọng với em, em nói không biết thì đúng thật là không biết!”
Hoắc Thanh Thanh thầm cười mỉa, giả vờ giống thật đấy, đến cô ta cũng không nói rõ được Phương Dao có bao nhiêu lớp mặt nạ.
Tâm tư đen tối như nào, cô ta càng không nói rõ được.
Lục Thần bất đắc dĩ, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Dao Nhi đừng làm loạn nữa, nghe lời mau bỏ kiếm xuống!”
“Anh Lục Thần, anh gọi em làm Dao Nhi rồi, vậy em nghe anh…”
Phương Dao lập tức ngừng tiếng khóc, vừa đáng thương vừa yêu kiều thả lỏng khí kình, bỏ thanh kiếm xuống.