Phá Quân Mệnh

Bên ngoài nhà họ Âu Dương, có hai người đang sóng vai cùng nhau tuần tra, hơn nữa trên vai của bọn họ đều có một bộ đàm.

Tuy gia chủ là người tu luyện võ thuật cổ đại, thế nhưng trong nhà không hề thiếu trang thiết bị hiện đại, thậm chí Diệp Phàm còn phát hiện ra dùi cui điện trên lưng bọn họ.

Thời gian cứ thế trôi qua, sắc trời đã dần tối, những ngôi sao cũng dần xuất hiện, nhóm của Diệp Phàm đã ngồi nguyên ở chỗ đó nửa tiếng.

“Có người đang đi một mình, Diệp Phàm nhìn về hướng chín giờ phía tay phải của anh”, lúc này Long Linh nhỏ tiếng nói với Diệp Phàm.

Diệp Phàm di chuyển qua rồi dùng kính viễn vọng để nhìn, thấy có một người đàn ông vừa đi vừa cười chửi tên đồng bọn, rồi hướng về phía rừng trúc.

Lại nhìn trong rừng trúc thấp thoáng có một bóng người, trông dáng vẻ yểu điệu giống như một cô gái.

Khoé miệng Diệp Phàm cong lên: “Hẹn hò hả, được rồi chính là anh đấy...”

Bỏ kính viễn vọng xuống, Diệp Phàm rón rén đi về phía cô gái đang đứng.


“Trả tiền trước rồi làm, điều kiện trong rừng trúc nát như vậy, ít nhất cũng phải năm trăm tệ...”

“Đừng có lằng nhằng nhiều, nhanh mẹ lên, để bố còn đi tuần, đợi lát còn có người xếp hàng...”

“Hai người?”

Cô gái kinh ngạc thốt lên, nhất thời bị người đàn ông bịt chặt miệng, thấp giọng nói: “Kêu con mẹ cô ấy mà kêu, nhỏ tiếng thôi, đợi lát cho cô một ngàn tệ”.

“Không được, ít nhất phải hai ngàn tệ, điều kiện ở đây tồi tàn thế này, măng trúc đầy đây này...”

“Cô ăn cướp đấy hả, tới quán thì bảo thêm năm trăm, ra ngoài thì đòi hai ngàn tệ, làm mau, con mẹ cô...”, người đàn ông mất kiên nhẫn lầm bầm chửi rủa.

“Vậy anh phải tăng ba ngàn, hai ngàn không đủ”.

Người đàn ông: “...”


Diệp Phàm: “...”

Khoé miệng Diệp Phàm giần giật, anh đang xem xét có nên lựa chọn người đàn ông này làm mục tiêu của mình hay không.

Tên này rõ ràng không phải đang nói chuyện bạn gái, mà đang giao dịch, ngay trong rừng trúc, đúng là điên cmn rồi.

Diệp Phàm lại nghe thấy, hai người dường như đã đạt được thoả thuận, bắt đầu phát ra âm thanh sột soạt.

Diệp Phàm đi tới gần, nhìn cảnh tượng này mà anh cảm thấy cạn lời, không biết tên này đã phải nhịn bao lâu rồi, ngay cả khi anh tới gần tới vậy còn không phát hiện ra.

“Xuỵt...”

Đột nhiên cô gái nhìn thấy Diệp Phàm, đang định kêu lên, thì Diệp Phàm liền đặt tay lên miệng ra ý im lặng.

Cô gái này hiểu ý, lại còn nháy mắt mấy cái khiến Diệp Phàm giật thót tim.

“Người anh em, nhanh lên chút...”, Diệp Phàm vỗ vai người đàn ông đó rồi nói.

“Mẹ chứ, tôi còn chưa bắt đầu mà, giục cái gì...”

Người đàn ông này liền tuôn ra cả tràng nhưng cũng không thèm quay đầu lại, Diệp Phàm lại lần nữa vỗ vào vai hắn ta, cô gái kia không nhịn được mà cười thành tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận