Phá Quân Mệnh

“Mẹ kiếp...”, người đàn ông không kiềm chế được mà chửi đổng một tiếng, quay đầu lại đang chuẩn bị xổ ra cả tràng.

Nhìn thấy gương mặt của Diệp Phàm, chợt ngẩn người ra: “Vãi, mày là ai?”

“Ông nội anh!”

Còn chưa nói hết, Diệp Phàm liền đấm thẳng một cú.

Bịch!

Người đàn ông trợn ngược mắt, rồi ngất đi.

Cô gái kia vô cùng kinh ngạc, đang định hét toáng lên, Diệp Phàm liền lấy ra một sấp tiền.



Chỗ này ít nhất cũng phải được ba ngàn tệ, cô gái đó dán mắt vào sấp tiền không rời.

“Anh giai à, anh yên tâm, em là của anh...”


Cô gái đó liếc nhìn Diệp Phàm một cái, đưa tay nhận lấy chỗ tiền, sau đó liền phả một hơi thở ấm nóng lên gương mặt anh, đang định ngả người dựa vào anh.

“Dừng lại!”

Diệp Phàm vội ngăn cô ta lại, cô gái này cũng rất bạo, chẳng trách đêm hôm còn lén chạy tới tận đây hành nghề.

“Cô cải trang rồi mau rời khỏi đây đi”, Diệp Phàm nói với cô ta.

Cô gái đó ngẩn người: “Anh giai, anh nói thế là sao?”

“Chẳng sao cả, cô cứ làm theo lời tôi là được, qua mấy phút nữa rồi đi đi”.

Cô gái liền cầm sấp tiền lên đếm, tất cả có ba mươi tư tờ, nụ cười trên gương mặt của cô ta không thể mở rộng hơn được nữa.

“Được, anh giai anh cũng hào phóng phết...”

Trong bụi cây nhanh chóng vang lên những âm thanh kỳ quái, Diệp Phàm bất giác đưa ngón tay cái lên, không hổ danh là chuyên nghiệp.


Người đàn ông đang tuần tra ở bên ngoài, vừa mắng vừa cười hai câu, cũng có chút sốt ruột.

Một bên khác Diệp Phàm cõng người đàn ông ra khởi rừng trúc, Long Linh và Linh Hồ Uyển Nhi đều đang ở đây.

Long Linh liền mở nắp chai nước, rồi đổ thẳng vào mặt người đàn ông đó.

Người đàn ông bị nước lạnh xối vào liền tỉnh ngay, nhưng đã có một con dao sắc nhọn kề ngay nơi cổ họng.

“Đừng có kêu lên, bằng không tôi giết chết anh luôn!”

Chỗ cổ họng truyền tới một cơn đau như kim đâm vào, người đàn ông này cũng cơ trí, vội vàng gật đầu.

“Anh tên là gì?”, Diệp Phàm hỏi.

“Âu Dương Cương, đừng giết tôi, tôi sẽ nói hết, xin đừng giết tôi...”, người đàn ông khẩn khoản cầu xin tha mạng.

Diệp Phàm thầm cười nhạo, tên này thật không có chút tố chất nào, trong lúc tuần tra lại tìm gái, đối diện với nguy hiểm đe doạ tới tính mạng liền sợ xanh mặt.

“Chỉ cần anh nghe theo tôi, chắc chắn sẽ không giết anh, nói tôi biết Âu Dương Ngọc Quân đang ở đâu?”

Người đàn ông chợt đảo mắt: “Tôi không biết người mà anh vừa hỏi, tôi chỉ là một tên tuần tra cỏn con, anh làm ơn làm phước thả tôi ra đi...”

“Khưa, anh không thành thật chút nào...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận