Người đàn ông hừ lạnh, phất tay một cái, một tia sáng xanh bắn về phía Hàn Quyền.
Hàn Quyền giật nảy mình, muốn né người nhưng đã không kịp nữa.
Bịch!
Hàn Quyền cắn răng, giống như bị ong đốt, không phải đau lắm.
Nhưng lại khiến gã ta hoảng sợ, giơ tay sờ sờ cổ của mình, một con bọ nhỏ bị gã ta bắt trong tay.
Con bọ màu xanh lục, hình dạng giống con bọ rùa.
“Hàn Quyền, chuyện gì vậy?”
Lúc này chú tư của Hàn Tại Dần – Hàn Bính Hoa dẫn theo một đám người nhà họ Hàn đi đến.
Vì đều phải chống nạng nên hơn một phút mới đi đến nơi.
Đến nơi liền nghe thấy tiếng nghiến răng của Hàn Quyền, có điều nghe không đau đớn lắm.
“Ông tư, cháu không sao, đám người này đến tìm thằng Hàn Bách Hào ạ!”
“Tìm Hàn Bách Hào làm gì?”
Hàn Bính Hoa nhìn mấy người đàn ông trước mặt Hàn Quyền, nói: “Các anh, thằng bất hiếu Hàn Bách Hào đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Hàn rồi, sống hay chết đều không liên quan gì đến chúng tôi, các anh về đi!”
“Ông tư, cháu đã nói với họ rồi, nhưng họ không tin, còn ném một con bọ cắn cháu, đúng là nực cười vô cùng!”
Hàn Quyền cười mỉa nói, sau đó vứt con bọ xanh xuống đất, giơ chân định giẫm bẹp nó.
“Ngu ngốc!”
Thấy Hàn Quyền định giẫm chết con bọ, người đàn ông vừa ném kia lập tức cười gằn.
“A…”
Giây phút con bọ bị giẫm bẹp, toàn thân Hàn Quyền run lên dữ dội, há miệng nôn ra một ngụm máu.
Sau đó ngã vật ra đất, miệng không ngừng sùi bọt mép, tay chân co giật không ngừng.
Người nhà họ Hàn hoảng sợ tột cùng, Hàn Bính Hoa đứng gần Hàn Quyền nhất, máu bắn khắp người ông ta, dọa cho ông ta suýt nữa làm rơi cái nạng.
“Hàn Quyền, Hàn Quyền…”
Một người phụ nữ trung tuổi chạy đến quỳ bên cạnh Hàn Quyền gào thét không ngừng, nước mắt đầm đìa rơi xuống, đây là mẹ của Hàn Quyền, nhìn thấy con trai mình bị như vậy liền gào khóc đau xé ruột xé gan.
“Yên tâm, trả lời thành thật thì hắn ta không chết được đâu, nhưng nếu có ý giấu diếm thì đều phải chết”, người đàn ông ném con bọ kia cười khẩy.
“Anh… anh, chúng tôi sẽ hết lòng phối hợp, anh cứ việc hỏi, chúng tôi biết thì sẽ nói hết”, Hàn Bính Hoa cẩn thận dè dặt nói.
“Bảo Hàn Bách Hào ra đây, Lâm Thanh Đế là sư đệ của tôi, có chuyện cần tìm hắn ta!”, người đàn ông nhếch mép cười.
“Ồ ồ, là sư huynh của cậu Lâm à…”
Hàn Bính Hoa kinh ngạc, không ngờ lại là sư huynh của Lâm Thanh Đế, lần này lớn chuyện rồi, chẳng trách đối phương muốn tìm Hàn Bách Hào.
Trước kia Hàn Bách Hào là một con chó quanh quẩn bên cạnh Lâm Thanh Đế, đối phương là sư huynh của Lâm Thanh Đế, mục đích tìm Hàn Bách Hào đã rõ như ban ngày rồi.
Chắc chắn đối phương muốn tìm Diệp Phàm.