Lúc này một lão già sáu mươi, bảy mươi tuổi như Hàn Bính Hoa như muốn khóc đến nơi.
Tại sao kẻ thù của Diệp Phàm đều đến nhà họ Hàn tìm, lại còn động tí là đánh bị thương, thậm chí là giết người.
“Hàn Bách Hào đã sớm rời khỏi gia tộc rồi, hơn nữa tôi đoán các anh đến tìm Diệp Phàm đúng không?”, Hàn Bính Hoa đánh tiếng.
“Ông nói không sai, chúng tôi đến tìm tên Diệp Phàm!”, người đàn ông ném bọ lạnh lùng nói.
“Nói thật với anh, Hàn Bách Hào không ở nhà họ Hàn, chỉ có bố cậu ta ở đây, đang bị chúng tôi giam giữ”.
“Còn Diệp Phàm thì đã rời khỏi đây nhiều ngày trước, hơn nữa đã không còn là người nhà họ Hàn từ lâu rồi, mấy giờ trước, một đám người tự xưng là người của Hồn Thiên Môn đến tìm Diệp Phàm, chúng tôi cũng giải thích như vậy”.
“Hồn Thiên Môn?”, người đàn ông cau mày, hắn ta biết Hồn Thiên Môn, đó là tông môn xếp thứ hai trong chín môn tám tông, thực lực vô cùng mạnh. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Vậy đám người Hồn Thiên Môn kia đi đâu rồi?”, hắn ta hỏi.
“Đến khu biệt thự số một, đó là nhà của Diệp Phàm, bọn họ đến đó rồi!”
“Rất tốt, chúng tôi đến khu biệt thự số một xem sao, nếu ông dám lừa chúng tôi thì toàn bộ các ông đều phải chết!”
Người đàn ông nói đoạn rồi quay người rời đi, lúc này có đến ba chiếc xe chạy tới, chặn trước cửa nhà họ Hàn.
Bịch bịch!
Hàn Bính Hoa bị dọa sợ quỳ rạp dưới đất, người của Hồn Thiên Môn lại quay về rồi!
Ba chiếc xe việt dã màu đen dừng ngay trước khu biệt thự nhà họ Hàn, thậm chí một cái còn trực tiếp chặn trước cổng.
Lại là một buổi tối bị kẻ thù của Diệp Phàm tìm đến trước cửa, lúc này Hàn Bính Hoa chỉ muốn khóc, muốn lập tức rời khỏi nhà họ Hàn.
Một người sáu mươi, bảy mươi như ông ta vào thời khắc này chỉ mong sao được yên ổn sống qua ngày, không muốn tham lam quyền lực gì nữa.
Sáu người đang chuẩn bị rời đi kia nhìn thấy ba chiếc xe ngang ngược chặn đầu cũng phải dừng chân, nhíu mày nhìn.
Bởi vì xe của bọn họ bị vây bên trong.
“Sư huynh Hà Khôn, ba chiếc xe này quá đáng quá, dám chặn đầu xem của Vạn Chung Môn chúng ta, em đi nói chuyện với họ!”
Một người đàn ông bực mình, nói với người đàn ông vừa ném bọ kia.
“Đi đi, lễ phép một chút!”, Hà Khôn nhàn nhạt nói.
Dường như ba chiếc xe mở cửa cùng một lúc, một đám người từ trên xe đi xuống.
“Đứng lại, rời xe của mấy người đi để chúng tôi ra trước đã!”, đệ tử Vạn Chung Môn chỉ vào đám người kia hét lên.
“Đi cái con bà mày, cút sang một bên!”, một người đàn ông mặc áo đen lập tức nạt nộ, thậm chí còn có hai người đến đẩy người vừa nói kia ra.
“Láo xược, tên đệ tử nhỏ nhoi như anh mà cũng dám nói với tôi như vậy, không có chút phép tắc gì!”, đệ tử Vạn Chung Môn lạnh lùng nói.
“Khốn khiếp, Hồn Thiên Môn tao làm việc, ai dám cản đường!”
Người đàn ông áo đen không phục, đạp chân lao nhanh về phía trước, đánh một chưởng ra.
Hồn Thiên Môn đứng thứ hai trong chín môn, đệ tử trong môn đều rất kiêu căng, hiếm có thế lực luyện võ nào có thể khiến bọn họ để vào mắt.
“Hồn Thiên Môn thì sao, chỉ có vậy mà thôi…”