Chương có nội dung bằng hình ảnh
Đệ tử Vạn Chung Môn gầm lên, giơ tay đánh ra một quyền đỡ đòn của người đàn ông áo đen.
Dường như chỉ trong chớp mắt hai người đã tung quyền vào nhau.
Người nhà họ Hàn lập tức trợn tròn mắt nhìn, người nào người nấy đều rất ngạo mạn, một câu không hợp đã đánh nhau, khiến bọn họ khó bề tưởng tượng nổi.
Hai bên không ai lên ngăn cản, theo tiếng quyền cước sau hơn mười chiêu, hai người lùi về sau.
Đệ tử Vạn Chung Môn ho ra ngụm máu, người đàn ông áo đen lại không hề có thương tổn gì.
“Mày không được đâu, nhìn mày luyện cũng là võ thuật cổ đại, nói tên thế lực của mày đi, nếu là thế lực dưới chướng Hồn Thiên Môn thì có đánh tiếp cũng không có ý nghĩa gì”, người đàn ông áo đen châm chọc.
“Hơ hơ, nói anh thắng rồi sao, bây giờ vẫn còn sớm lắm!” <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Đệ tử Vạn Chung Môn lau vệt máu bên khóe miệng, sắc mặt lóe lên tia hiểm ác.
Rất nhanh vẻ châm chọc trên mặt người đàn ông áo đen biến mất, thay vào đó là sự ngứa ngáy, nhộn nhạo khắp người.
Người đàn ông áo đen cảm thấy giống như có vô vàn con bọ đang cắn hắn ta, gương mặt cũng trở nên sưng phù.
Mở miệng hét với đệ tử Vạn Chung Môn: “Khốn khiếp, đang đánh công bằng mà mày dám hạ độc!”
“Cái gì?”
Người của Hồn Thiên Môn kinh ngạc, ai ai cũng nổi cơn thịnh nộ, hai người chiến đấu công bằng lại dám hạ độc.
“Các người là thế lực nào mà dám ra tay với người của Hồn Thiên Môn chúng tôi, đây là phá bỏ quy tắc, không sợ chúng tôi báo thù sao?”
Lúc này người cầm đầu Hồn Thiên Môn hét lớn với mấy người của Vạn Chung Môn.
“Ha ha, chúng tôi đến từ Miêu Cương, tuy Hồn Thiên Môn của các anh rất lớn mạnh, nhưng Vạn Chung Môn của chúng tôi cũng không hề yếu kém!”
“Vạn Chung Môn?”
Người đàn ông kia giật mình: “Cậu nói các cậu là đệ tử của Vạn Chung Môn, bá chủ Miêu Cương?”
“Đúng vậy, ngoài chúng tôi ra thì còn ai có thể hạ độc như thế!”, đệ tử Vạn Chung Môn thách thức nói.
“Được rồi, im mồm!”
Lúc này Hà Khôn bước ra cười bảo: “Các bạn của Hồn Thiên Môn, tôi là Hà Khôn của Vạn Chung Môn, các bạn đến đây, vậy thì xem ra chúng ta có chung mục đích rồi, chi bằng cùng buông bỏ thành kiến về nhau?”
“Hừ, tôi là Ngô Trạch của Hồn Thiên Môn, muốn buông bỏ thành kiến sao, sư đệ của tôi bị như vậy thì buông bỏ thành kiến kiểu gì?”, người đàn ông dẫn đầu Hồn Thiên Môn lạnh lùng nói.
“Nói hay lắm, không đánh thì không quen mà”.
Hà Khôn đi lên, lấy một viên thuốc màu trắng từ trên người ra, dùng ngón tay bắn vào miệng người đàn ông đang ngứa ngáy lăn lộn dưới đất.
“Mẹ nó, cậu vừa ném cái gì thế!”, Ngô Triết lập tức hét, trừng mắt nhìn rồi rút đao ngắn từ thắt lưng xuống, sát khí bao trùm toàn thân.
“Đó chỉ là thuốc giải mà thôi, không cần căng thẳng!”