Nhưng cuối cùng lại bị Diệp Phàm tuyệt tình cắt ngang, lại hung hăng xử cho một trận. Đối với Diệp Phàm, hắn ta vừa hận lại vừa sợ, giống như chuột nhìn thấy mèo vậy.
Nếu như lần này nhà họ Khổng có thể thật sự hợp tác với Lăng Tiêu Sơn, hơn nữa còn có biết bao nhiêu người đuổi giết Diệp Phàm thật thì nói không chừng hắn ta có thể rửa được nhục!
Ha!
Giống như ngầm hiểu ý nhau, Khổng Ngọc Bình và Khổng Bằng cùng nhìn nhau, một người ánh mắt hung tàn, một người ánh mắt có ý cảnh cáo.
Mà lúc này, tại vùng Miêu Cương, bên trong Vạn Chung Môn, không ít người đã xem đoạn video này, ai cũng bàn tán sôi nổi.
Lúc này Lâm Thanh Thế bị một đám người vây xung quanh, mấy lời khen tiếng Hoa Hạ vang bên tai không ngừng, vẻ mặt hắn ta cũng vui vẻ.
Mà Lâm Thanh Đế lúc này đã có sự khác biệt rất lớn so với lúc mới đến, vốn dĩ Vạn Chung Môn là dùng chung thuật để so cao thấp.
Mà chung thuật của Lâm Thanh Đế cũng đủ để xếp vào mười người đứng đầu trong Vạn Chung Môn, thậm chí là trong năm người đầu.
Hơn nữa, Lâm Thanh Đế còn là Thánh Tử dự bị - đệ tử chân truyền của đại trưởng lão Mạnh Thu Thuỷ, lại còn là sư đệ của Thánh Nữ Vạn Chung Môn. Lâm Thanh Đế ở Vạn Chung Môn như sóng lớn thuyền lớn, xung quanh cũng có một nhóm người ủng hộ.
Ngô Triết đi đến thành phố Cảng kia chính là một trong những cao thủ trẻ tuổi đã ủng hộ hắn ta sớm nhất.
Ngô Triết được hắn ta cử đi đến thành phố Cảng truy bắt Diệp Phàm để thử xem thực lực Diệp Phàm thế nào.
Mặc dù chung thuật của hắn ta rất lợi hại nhưng võ lực không mạnh, đến bây giờ cũng chỉ là ám kình đại thành mà thôi, muốn đạt đến hoá kình tiểu tông sư còn có một khoảng cách nữa.
Có mấy lần Lâm Thanh Đế bị Diệp Phàm đuổi giết suýt chết khiến hắn ta vô cùng cẩn trọng, nếu không nắm chắc hoàn toàn thì hắn ta sẽ không trực tiếp xuất hiện trước mặt Diệp Phàm.
Trên một gò đất cao, cách nhóm người này không xa có hai người đang đứng, một người vẻ mặt lạnh băng, người còn lại thì cười nhạt thản nhiên.
“Dịch Nham Xuyên, anh thấy anh ta đắc ý như vậy, có phải trong lòng rất tức giận không?”
“Phương Bình, không nói lời móc mỉa thì cậu sẽ chết sao?”, Dịch Nham Xuyên lạnh giọng nói.
“Ha ha, tôi chỉ là thuận miệng nói một câu thôi mà!”, Phương Bình thản nhiên cười.
“Hừ, đừng có nghĩ là bản thân mình rộng lượng, anh có dám đảm bảo là trong lòng mình không cảm thấy nguy cơ không?”
Dịch Nham Xuyên cười nhạt, nhìn hắn ta chằm chằm: “Mọi người đều là Thánh Tử dự bị, nếu như cứ để anh ta tiếp tục như vậy thì vị trí Thánh Tử này có thể là của anh ta rồi, trong lòng cậu không có suy nghĩ gì sao?”
Ánh mắt Phương Bình chợt loé lên, thản nhiên nói: “Có thì thế nào? Mà không có thì sao? Chúng ta lại chẳng có đại trưởng lão làm sư phụ…”
Trong giọng nói có chút bực bội, Dịch Nham Xuyên khẽ nhíu mắt, bỗng nhiên lại gần Phương Bình: “Phương Bình, nói như vậy là cậu cũng có cách gì rồi nhỉ…”