Về phần tấn công bằng vũ lực, Diệp Phàm cũng chẳng phải kẻ không biết tự lượng sức mình, nhị trưởng lão Âu Dương cũng đã là bán bộ tông sư rồi.
Với người mạnh cỡ đó, cho dù anh có dồn hết sức lực thì cũng không có cơ hội nào thắng được.
Vả lại còn có đại trưởng lão nhà Âu Dương, ngay cả tộc trưởng nhà Âu Dương cũng là cao thủ cảnh giới tông sư.
Khi ở trong tay người đàn ông tóc trắng ở thành phố Cảng, Diệp Phàm đã biết được những điều đáng sợ của cảnh giới Tông sư rồi, anh đối mặt với cao thủ tông sư cũng chỉ như kiến đấu với voi mà thôi.
Diệp Phàm âm thầm đến gần nhà bếp trung tâm, chỉ có một người đàn ông ở trong đó, thời gian ăn khuya vẫn chưa đến.
Nhưng cũng không còn bao lâu nữa, người đàn ông này đang dọn dẹp đồ đạc thì thấy Diệp Phàm đi vào.
Người đàn ông ngẩng đầu nói: “Người anh em, còn một tiếng nữa mới đến thời gian ăn khuya, anh đến giờ này không có gì ăn đâu!”
“Không sao, ai cũng được, tôi lót dạ chút là được, mẹ nó đi tuần tốn sức quá!”, Diệp Phàm bất đắc dĩ nói.
“Chết tiệt, có phúc mà lại không biết, tuy là anh đi tuần nhưng thường có cơ hội đi ra ngoài. Ngày nào tôi cũng canh giữ ở phòng bếp, đã trở thành đàn ông trung niên dầu mỡ luôn rồi…”
Người đàn ông so với Diệp Phàm lại càng bất đắc dĩ hơn, giọng nói đầy ý phàn nàn.
“Người anh em, làm gì mà bí bách đến mức đó chứ?”
Người đàn ông trừng mắt: “Nói nhảm, cả một ngày ngoại trừ đi vệ sinh tôi cũng chỉ loanh quanh ở nhà bếp này thôi, anh nói xem có bí bách không chứ?”
“Tốt hơn tôi nhiều rồi, ít nhất không cần phải dầm mưa dãi nắng, vả lại, còn có nhiều đồ ăn ngon như vậy, lúc nào cũng có thể ăn, lại còn không gặp nguy hiểm, anh phải biết là nhiều lúc ra chiến đấu bên ngoài đều dùng mạng mình hết cả!”
Diệp Phàm có chút xúc động nói, trong lúc nói chuyện, anh cũng tiến lại gần người đàn ông.
Người đàn ông nghe anh nói vậy, cũng có chút thấu hiểu mà khẽ gật đầu, cười nói: “Anh nói có lý, ít nhất phòng bếp cũng không xảy ra chuyện nguy hiểm. Thiên phú luyện võ của tôi không tốt, làm đầu bếp cho tốt cũng xem như là cống hiến cho nhà Âu Dương rồi…”
“Đúng vậy, phòng bếp sẽ không có gì nguy hiểm cả…”
Vù!
Vừa dứt lời Diệp Phàm đột nhiên ra tay, một tay bịt chặt miệng, tay kia mau chóng vòng qua, đập xuống sau gáy đối phương.
“Con mẹ nó…”
Người đàn ông còn chưa nói hết câu đã mềm người, ngã xuống đất.
“Không muốn làm đầu bếp cho tộc trưởng thì không phải đầu bếp tốt rồi, anh chẳng có chí tiến thủ gì cả, thôi cứ ngủ đi vậy!”
Diệp Phàm khẽ nói thầm, vội ngâm hoa cà độc dược trong nước nóng, sau đó lại đổ vào miệng người đàn ông.
Vậy thì ít nhất người đàn ông cũng ngủ đến sáng hôm sau.
Diệp Phàm lấy hoa cà độc dược ra, vận nội lực ra khắp lòng bàn tay, hoa cà độc dược màu nâu đậm lập tức trở thành bột mịn, sau đó rải đều vào mấy món ăn trong phòng bếp trung tâm.
Thậm chí Diệp Phàm còn bỏ hoa cà độc dược vào cả mấy lọ dầu trong phòng bếp.
Làm xong mọi việc, Diệp Phàm muốn đóng giả cho giống thật hơn bèn tìm rượu trắng trong phòng bếp rồi đổ vào miệng anh ta, mùi rượu nồng nặc tản ra.