“Thình thịch...”
Bát trưởng lão Âu Dương buông đũa rồi gục xuống mặt bàn.
“Lão bát, ông sao vậy?”, nhị trưởng lão Âu Dương Đạo Vĩ hô lên, đầu ông ta cũng choáng váng, thế nhưng vẫn có thể khống chế được.
“Thình thịch...”
Lục trưởng lão Âu Dương Vĩ Ngạn cũng gục đầu xuống mặt bàn.
“Khốn khiếp, có người bỏ độc vào thức ăn...”
Âu Dương Đạo Vĩ gào lên, khí thế toàn thân bừng bừng, nội lực trong đàn điền phát nóng giống như núi lửa phun trào.
Âu Dương Đạo Vĩ mặt đỏ phừng phừng, đầu tóc bốc khói.
“Khốn khiếp!”
Âu Dương Đạo Vĩ lại gào lên, đập vỡ hết một loạt đĩa thức ăn xuống đất.
Tuy nội lực bùng phát, tình hình đã tốt hơn một chút, thế nhưng cảm giác chóng mặt vẫn chưa chấm dứt.
Đúng lúc này, một người lớn tuổi hơn đi tới, khí thế trên người cũng đang bạo phát lên giống ông ta, nhìn vào giống như người không bị sao.
“Đại trưởng lão, có người bỏ độc vào trong đồ ăn, độc tính rất mạnh, bọn họ đều đã ngất hết rồi, hơn nữa dường như đều ngất đi trong tích tắc!”, Âu Dương Đạo Vĩ nói.
“Tôi biết, mấy vệ sĩ bên ngoài phòng khách cũng ngất hết một loạt rồi, tôi đang áp chế, đoán chắc phải tầm hai mươi phút nữa!”, đại trưởng lão Âu Dương Thái Hồng nét mặt trùng xuống mà nói.
Âu Dương Đạo Vĩ vô cùng kinh ngạc: “Đại trưởng lão, lẽ nào ông cũng đang chống cự lại sao?” .
Âu Dương Thái Hồng có sức mạnh đáng sợ như thế nào chứ, ngoài tộc trưởng ra, ông ta dường như là người mạnh nhất trong nhà họ Âu Dương.
Đến cả ông ta cũng phải chống cự loại độc này, khiến Âu Dương Đạo Vĩ không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Đối phương định tiêu diệt cả nhà Âu Dương sao?
Âu Dương Đạo Vĩ gào lên: “Đại trưởng lão, tôi không thể cử động, một khi cử động sẽ không thể nào chế ngự được độc tính phát tác, ông mau đi kéo còi cảnh báo, để những người đang ngủ tỉnh dậy, rồi còn thông báo lại với tộc trưởng!”
Âu Dương Thái Hồng lắc đầu, cười khổ: “Đạo Vĩ, nếu như tôi đoán không sai, đây chính là hoa cà độc dược, đến cả tôi cũng đang phải chế ngự để ép độc ra”.
“Hoa cà độc dược?”
Âu Dương Đạo Vĩ kinh ngạc thốt lên: “Sao có thể chứ?”
Hoa cà độc dược là loại hoa kỳ lạ, được gọi là hoa phật, và còn được mệnh danh là “hoa nguyền rủa”.
Nghe nói hoa cà độc dược là vị thuốc chính trong phương thuốc “Ma Phật Tán” của thần y Hoa Đà năm đó, và ngay cả tông sư cũng khó chống cự lại nổi nếu đó là hoa cà độc dược thuần.
Nghe Âu Dương Thái Hồng nói xong, nét mặt Âu Dương Đạo Vĩ trở nên xám xịt, thế nhưng ông ta cũng không dám cử động mạnh, cũng không dám bảo Âu Dương Thái Hồng đi gọi người.
Ngộ nhỡ không khống chế được mà ngất đi...hậu quả khó mà tưởng tượng được.
Một bên khác, Diệp Phàm đang tính toán thời gian, cảm thấy cũng sắp tới lúc, liền khệnh khạng từ trong bóng tối đi ra, rồi hướng về toà nhà có vệ sĩ bảo vệ.
Bịch bịch!