Diệp Phàm đá hai phát liên tiếp vào một tên vệ sĩ đang nằm ngủ say như chết trên mặt đất.
Anh lục soát cả bốn người bọn họ một lượt, cuối cùng cũng tìm ra được một chùm chìa khoá, đi tới phía cánh cửa lớn làm bằng gỗ thật chắc nịch, cánh cửa vừa mở ra một mùi hôi thối xộc lên.
Diệp Phàm đi vào trong, nhưng phát hiện bên trong không có một tên bảo vệ nào.
Trong địa lao, lạnh lẽo ẩm ướt, hành lang ở giữa có lắp một chiếc đèn lờ mờ, hai bên là những phòng giam được bao bọc bởi những song sắt.
“Mẹ nó, nhà họ Âu Dương rốt cuộc đã bắt bao nhiêu người vậy...”
Diệp Phàm đứng ở ngay giữa cửa ra vào thầm chửi, đưa mắt nhìn thấy phòng giam nào cũng có người.
Thế nhưng, anh lại không phát hiện ra thuỷ lao ở chỗ nào, đi tới cửa phòng giam, Diệp Phàm liền đập vào song sắt. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Gọi với vào bên trong: “Anh gì ơi...”
Người bên trong đang nằm ngủ, mở mắt liếc anh một cái, nhưng rồi cũng không thèm để ý tới.
Những người bị nhốt ở trong này đều là những người có thù với người nhà họ Âu Dương, cho nên họ để ý tới anh mới lạ.
Trên bộ trang phục của Diệp Phàm còn thêu hai chữ “Âu Dương”, anh bây giờ còn đang giả dạng thành Âu Dương Cương.
“Anh gì ơi, anh biết thuỷ lao ở đâu không?”, Diệp Phàm lại gọi lần nữa.
Người nọ vẫn không thèm để ý tới anh, Diệp Phàm không còn kiên nhẫn, đột nhiên nhớ ra thân phận của Âu Dương Ngọc Quân.
Thầm nghĩ: “Anh gì ơi tôi tới cứu người, cứu Âu Dương Ngọc Quân”.
Soạt!
Người đàn ông liền mở to hai mắt, đôi mắt hắn ta chợt loé sáng, nhưng ngay sau đó ánh sáng trong mắt liền biến mất, đôi mắt lại khép lại không để ý tới Diệp Phàm.
Diệp Phàm cạn lời, chỉ đành tiếp tục nói: “Tôi là bạn của Âu Dương Ngọc Quân, là truyền nhân của Đao Ma, tới cứu Âu Dương Ngọc Quân”.
Roạt!
Còn chưa dứt lời, người đàn ông trong phòng giam liền bổ nhào tới song sắt: “Mày nói phét cái gì vậy hả, một tên ma cà bông lại còn truyền nhân của Đao Ma...”
Diệp Phàm kinh ngạc, người này vừa mở miệng đã chửi anh té tát, khiến anh cảm thấy khó hiểu.
Thế nhưng anh vẫn nói tiếp: “Tôi là Diệp Phàm, tôi thật sự là bạn của Âu Dương Ngọc Quân, tới cứu cậu ấy”.
“Diệp Phàm?”
Người đàn ông nghĩ ngợi một lát: “Diệp Phàm là cái gì, chưa nghe thấy bao giờ”.
Lần này Diệp Phàm không còn gì để nói, anh cũng rất có tiếng, thế nhưng đối với người ở trong tù, đến cả mặt trời còn không được thấy thì đương nhiên sẽ chưa từng được nghe tới cái tên của anh.
“Anh này, nếu đã như vậy, thì chỉ còn một cách để anh tin tôi”’.
Diệp Phàm không nói với người đó điều kiện gì, vì đối với người này chỉ có hành động mới chứng minh được tất cả, hơn nữa, anh bây giờ cũng không có đủ thời gian để ra điều kiện với ông ta.
Phải biết là còn một phần lớn người nhà họ Âu Dương còn đang ngủ, nếu những người này thức dậy, hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được!