“Ngọc Quân, tôi là Diệp Phàm, tôi đến cứu cậu đây!”
Diệp Phàm hét lên, sát khí trên người giống như núi lửa bùng phát, từng đợt cương khí luân chuyển quanh người anh, phát ra tiếng chói tai.
Âu Dương Ngọc Quân ngẩng đầu nhìn, đồng thời ván sắt trước và sau người cậu ta cũng bị nâng lên, là do Âu Dương Hải đứng một bên làm.
Âu Dương Ngọc Quân nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngóc đầu nhìn, vừa định nói thì biến sắc: “Anh là ai, anh không phải anh của tôi!”
Diệp Phàm giật mình, nhớ ra mình vẫn mang bộ dạng của Âu Dương Cương, liền vội vàng giơ tay bóc lớp mặt nạ trên mặt xuống, để lộ ra gương mặt Âu Dương Ngọc Quân vô cùng thân quen.
Âu Dương Hải đứng cạnh cũng hoảng hồn, kinh ngạc nói: “Thuật dịch dung?”
“Anh, đúng là anh đến rồi, ha ha ha…”, Âu Dương Ngọc Quân bật cười, tuy tiếng cười vẫn rất yếu ớt nhưng lại hả hê vô tận. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Cậu không hỏi tại sao Diệp Phàm lại xuất hiện ở đây, trong lòng cậu không có chuyện gì là Diệp Phàm không làm được cả.
Bịch!
Một tia sáng lạnh lẽo bắn ra, con rắn nước đang bơi quanh Âu Dương Ngọc Quân đứt làm đôi, sau đó anh và Âu Dương Hải cùng nhau kéo Âu Dương Ngọc Quân lên.
“Bọn khốn, bọn khốn đáng chết này…”
Âu Dương Hải gầm giọng, khuôn mặt toát lên vẻ hung tợn, chân trái của Âu Dương Ngọc Quân sưng phù lên như sắp phát nổ đến nơi, trước ngực và sau lưng bị ghim trên ván sắt khiến máu thịt hỗn độn.
Trên người toàn là vết thương nhiều không đếm xuể, Diệp Phàm nhìn thấy nhiều vết thương như vậy, mắt đỏ quạnh lên, sát khí suýt nữa nhấn chìm anh.
“Chú Hải, cảm ơn chú!”, Âu Dương Ngọc Quân trịnh trọng nói với Âu Dương Hải.
Đây là cấp dưới của bố cậu ta, Âu Dương Ngọc Quân cực kỳ kính trọng ông ta.
“Cậu cả, chúng ta có thể quay lại giang hồ, giết hết bọn chúng đến chân trời góc bể!”
“Được, giết hết bọn chúng đến chân trời góc bể!”
“Ngọc Quân, mau uống viên Bồi Nguyên Đan này đi!”
Diệp Phàm lấy ra hai viên thuốc màu trắng bỏ vào miệng Âu Dương Ngọc Quân, cậu ta không nghi ngờ gì trực tiếp nuốt xuống, đây là lòng tin tuyệt đối.
Hai viên Bồi Nguyên Đan này là Diệp Phàm đã cuỗm được khi tiêu diệt nhà họ Chung.
Ông cụ nhà họ Chung được gọi là Chung Thánh Thủ, vừa giỏi y thuật vừa giỏi võ đạo, ông ta phải tiêu tốn một lượng lớn dược liệu mới luyện chế ra được bốn viên Bồi Nguyên Đan.
Trong trận chiến khi đó, anh dùng một viên, ba viên còn lại đều cất đi.
Âu Dương Ngọc Quân liền lúc nuốt hai viên Bồi Nguyên Đan, sau đó Diệp Phàm đánh một chưởng vào bụng Âu Dương Ngọc Quân, nội lực mạnh mẽ nhưng ôn hòa sẽ giúp cậu ta tiêu hóa Bồi Nguyên Đan.
Để thuốc phát huy tác dụng càng nhanh càng tốt, nếu không vết thương của Âu Dương Ngọc Quân quá nặng, đi bộ bình thường cũng là cả một vấn đề.
Bên ngoài nhà Âu Dương có hai chiếc xe hơi đi tới, nhóm Long Linh đang ẩn nấp trong bóng tối lập tức dùng bộ đàm gọi Diệp Phàm, nhưng lại không có hồi đáp.
“Tín hiệu xa quá, hoặc là quá kém nên không nhận được!”, Long Linh trầm giọng nói.
Không liên hệ được cho Diệp Phàm nên bọn họ hoàn toàn không hề hay biết về tình hình bên trong nhà Âu Dương.