Âu Dương Hải Lâm cười châm chọc: “Chẳng lẽ mày không biết chúng tao vẫn luôn tìm kiếm Âu Dương Thiên Hồng sao?”
“Ha ha, đó là do cậu cả nằm trong tay bọn mày nếu không có cậu cả trong tay, bọn mày còn dám đi tìm không?”
Vẻ mặt Âu Dương Hải khinh miệt: “Đừng nghĩ là tao không biết. Mấy lần trước cậu cả chặn trước cửa nhà Âu Dương nhưng bọn mày cũng chẳng hề ra tay, đơn giản chính là lo lắng tộc trưởng Thiên Hồng sẽ quay lại báo thù thôi!”
“Mặc dù không biết tại sao bây giờ lại bắt giam cậu cả, nhưng chỉ cần ngày nào tộc trưởng Thiên Hồng còn chưa chết thì bọn mày cũng chẳng dám ra tay với cậu cả!”
Sắc mắt Âu Dương Hải Lâm u ám, những lời Âu Dương Hải nói đều đúng, ở giai đoạn này đúng là bọn họ không dám giết Âu Dương Ngọc Quân.
Thế nhưng giết chết Âu Dương Hải và Diệp Phàm thì không có gì phải lo ngại.
Lúc này ông ta đột nhiên cười lạnh: “Hừ, ít nhất thì tao có thể giết hai người các người trước!”
“Âu Dương Hải, anh chăm sóc cho Ngọc Quân, tôi sẽ thả những vị tiền bối này ra…”
Diệp Phàm khẽ nói nhỏ, đa phần những người bị nhốt trong ngục giam đều là những thuộc hạ đã lớn tuổi của Âu Dương Thiên Hồng, bởi vì một số nguyên do mà mấy năm nay, đối phương không giết chết bọn họ.
Những người này tận tâm trung thành tuyệt đối với Âu Dương Thiên Hồng, có thể giúp bọn họ thoát khỏi vòng vây.
“Vù!”
Diệp Phàm chuyển động, ném Âu Dương Ngọc Quân lên lưng Âu Dương Hải, xông thẳng đến trước cửa ngục giam, Long Lân trong tay chém thẳng vào xiềng xích bằng thép.
Âu Dương Hải Lâm cũng chẳng hề nhúc nhích gì, thậm chí còn ngăn cản những đệ tử khác đang căng thẳng, ngược lại, ông ta muốn xem xem Diệp Phàm mở xiềng xích đó như thế nào.
Bởi vì, xiềng xích giam giữ Âu Dương Hải đã bị ông ta lấy đi rồi nên Âu Dương Hải Lâm vẫn chưa nhìn rõ đối phương vượt ngục như thế nào.
Ầm!
Một tiếng động lớn vang lên rõ ràng, xiềng xích được chế tạo bằng thép không gỉ đặc biệt đã bị Long Lân chém đứt.
Chỉ là, lồng ngực Diệp Phàm bị lực dội ngược lại nên cũng bị đau, dù sao dùng lực cũng tương đối, loại xiềng xích thép này quả thực rất rắn chắc.
“Chết tiệt!”
Người trong ngục giam kinh ngạc kêu lên, kéo mở cửa phòng giam ầm ầm: “Ha ha ha… Âu Dương Quan Tùng này được nhìn thấy mặt trời, nhất định phải giết chết đến trời đất mù mịt…”
Người trung niên cười lớn, Âu Dương Ngọc Quân cũng la lớn: “Chú Quan Tùng, theo cháu cùng nhau ra ngoài chém giết, được không?”
“Ha ha ha…”