Phá Quân Mệnh

Đường đường Thanh Nguyệt tiên tử, đệ tử của Tây Nam Bá Chủ Phiêu Miểu Cung mà lại bó tay đối với Lý Thanh Dương.

Trong nhà tù dưới lòng đất, trận chiến gần như đạt tới trạng thái quyết liệt, mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào lỗ mũi, tiếng hét giết chóc như làm rung chuyển cả ngục tối.

Trên cánh tay Diệp Phàm chảy máu, sau vai có một vết thương dài, máu đầm đìa.

"Bịch!"

Diệp Phàm lại mở cửa phòng giam, lần này hai người đàn ông to lớn từ bên trong lao ra, nhào tới Âu Dương Nghị rống lên.

"Hahaha..."



Âu Dương Nghị cười điên cuồng: "Thời gian càng dài, người nhà Âu Dương tới hỗ trợ càng nhiều, hôm nay sẽ để các ngươi chôn ở đây, chết hết đi cho tôi!"


Âu Dương Nghị dùng hết sức lực, ông ta là tứ trưởng lão cũng là người mạnh nhất trong nhà Âu Dương.

Hơn nữa, người nhà họ Âu Dương còn đang không ngừng đến nhà tù này để chi viện và bổ khuyết.

“Người anh em Diệp Phàm, mở của phòng giam số chín và số mười!”. Lúc này Âu Dương Hải ở phía trước đột nhiên gầm lên một tiếng.

Diệp Phàm đang phòng giam thứ mười sáu, nhưng Âu Dương Hải lại bảo anh mở cửa phòng giam thứ chín và mười.

"Ngăn cản hắn, tuyệt đối không thể để hắn đi phòng giam thứ chín và thứ mười!"

Âu Dương Hải Lâm gầm lên giận dữ, thậm chí lao về phía Diệp Phàm, nhưng lại bị đám người Diệp Phàm thả ra chặn lại.

Thậm chí đến Âu Dương Nghị cũng hét lớn để mọi người ngăn cản không cho Diệp Phàm đến gần hai phòng giam này.

Đầu óc Diệp Phàm nhanh chóng chuyển động, sao Âu Dương Hải bảo người đang ở cách xa như mình, chạy đến mở phòng giam thứ chín với thứ mười trước?


Hơn nữa, nghe trong giọng nói của Âu Dương Hải còn mang theo chút cảm xúc điên cuồng.

Phòng giam thứ chín nhốt một người đàn ông có mái tóc hoa râm, bộ tóc của ông ta đã che hết cả gương mặt, ông ta vẫn nằm đấy ngủ, gần như việc đánh giết ngoài kia không hề ảnh hưởng gì tới ông ta.

Phòng giam thứ mười, lại là một người trung niên đầu trọc, trên đầu người này có một vết dao chém hẹp mà dài, còn chằng chịt cả những mũi khâu, trông chẳng khác nào một con rết, chứng tỏ người này cũng rất dữ tợn.

Hai người bọn họ khá bình tĩnh, thậm chí ngay cả khi Âu Dương Hải để Diệp Phàm thả bọn họ ra, thì bọn họ cũng chỉ khẽ cử động, chứ không có bất kỳ phản ứng nào khác.

Giết giết giết!

Một đám đệ tử nhà họ Âu Dương vung đao đòi giết Diệp Phàm, bọn họ bằng mọi giá phải ngăn không cho Diệp Phàm tới phòng giam thứ chín và thứ mười.

“Bọn chúng chỉ là bị bông thôi, chặn tôi, chẳng khác nào tự sát!”

Diệp Phàm gầm lên một tiếng, Long Lân trong tay chợt loé sáng.

Những người này chẳng qua cũng chỉ là ám kình đại thành, căn bản không phải là đối thủ của Diệp Phàm, nhiều nhất cũng chỉ có thể cản bước tiến của Diệp Phàm mà thôi.

“Chặn giết hắn, tuyệt đối không được để hắn lại gần!”, Âu Dương Hải Lâm lại lần nữa hét lên.

“Ha ha ha...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận