Linh Hồ Uyển Nhi nói một cách nghiêm túc, người đàn ông tức giận mà gầm lên, khoé mắt như ứa máu.
“Ma quỷ, cô đúng là loại ma quỷ...”
Linh Hồ Uyển Nhi chỉ cười, không thèm để ý tới hắn ta, tiếp tục lùi về sau.
Cô ta đột nhiên nhảy lên, nhìn về một hướng: “Cô Thanh Nguyệt, vị trí của hai chị em cô lúc này không an toàn đâu đấy”.
“Cô Linh Hồ, cô thật sự định làm thế sao?”, Lý Thanh Nguyệt đi ra, liền nói.
“Cô Thanh Nguyệt, nghe nói cô xếp hạng bảy trên bảng Bưu, và còn là đệ tử của Phiêu Miểu Cung, nhưng sao lại nhát gan thế chứ?”, Linh Hồ Uyển Nhi cười nhạo nói.
“Cô làm thế thì có liên quan gì tới sức mạnh của tôi?”, Lý Thanh Nguyệt cạn lời, đúng là cô ta rất mạnh, Diệp Phàm còn phải nhận thua nữa là. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Thế nhưng cho nổ nhà Âu Dương, thì đương nhiên nhà họ Lý các cô cũng rất có thể sẽ bị ảnh hưởng, dù sao cô ta còn chưa phải là tông sư, cho nên sẽ không bảo vệ được cho nhà họ Lý.
“Khưa khưa, cô Thanh Nguyệt yên tâm, việc này sẽ không ảnh hưởng tới nhà họ Lý các cô đâu”.
Linh Hồ Uyển Nhi lại lần nữa dãn dần khoảng cách, lên đạn, ngắm chuẩn vào can xăng.
Cạch!
Cò súng vang lên một tiếng, viên đạn bay ra.
Trong nhà tù dưới lòng đất, Diệp Phàm chiến đấu hết sức mình, trước mặt anh xuất hiện một con đường đẫm máu, cuối cùng đã đánh giết đến trước cửa phòng giam thứ mười.
Anh giơ cao Long Lân trong tay, mang theo nội lực mạnh bạo chém xuống.
Keng!
Tia lửa sáng chói bắn ra, một chùm tia lửa bắn ra từ xích sắt, nhưng dây xích vẫn không đứt, mà chỉ mẻ một miếng.
“Ha ha ha, cái này làm bằng hợp kim titan, muốn chém đứt thì chỉ sợ chém gãy tay cũng không xong, ha ha ha…”
Thấy chỉ sứt một miếng, Âu Dương Nghị bật cười, trong chốc lát yên tâm hẳn.
Diệp Phàm cũng thầm giật mình, không ngờ lại làm từ hợp kim titan, hoàn toàn khác với các dây xích của phòng giam khác.
Chẳng trách người đàn ông trọc đầu bên trong phòng giam này không có động tĩnh gì, hợp kim titan được gọi là hợp kim đặc biệt cứng rắn nhất.
Nhưng Diệp Phàm không cam tâm, nắm chặt Long Lân lại chém mạnh xuống một cái nữa.
“Giết!”
Lúc này một toán người xông tới giết Diệp Phàm, anh không còn cách nào khác, chỉ đành quay đầu chống đỡ.
“Diệp Phàm, mày đừng hòng phá được khóa bằng hợp kim titan, ha ha ha…”
Âu Dương Hải Lâm cười lớn, chỉ cần hai người này không thoát ra được thì ông ta không cần lo lắng, muốn giết sạch đám người này chỉ tốn chút ít sức lực mà thôi.
Rầm!
Rầm ầm ầm…
Một tiếng nổ cực lớn vang lên, giống như động đất, cả cái địa lao đều rung chuyển.
Bụi bay tung mù, thậm chí mặt đất cũng nứt toác một mảng