Thế nhưng, hoa cà độc dược trong người ông ta đã tới thời khắc quan trọng, nó đã tập trung lại một chỗ, chỉ cần ép hết một lượt ra ngoài là xong.
Trong địa lao lại liên tiếp vang lên mấy tiếng nổ, Âu Dương Nghị không ngừng rống lên một cách điên cuồng, thế nhưng ở đây lão ta cũng không thể rời đi, nếu lão ta rời đi sẽ càng khó để chặn Diệp Phàm lại.
Bịch!
Diệp Phàm lại cắt đứt một sợi dây xích khác, khoá của phòng giam thứ chín và mười đều được làm bằng hợp kim titan, vì vậy anh sẽ phải phá những phòng giam khác trước, để có thể thả được càng nhiều người càng tốt.
Chỉ cần cho anh bình tĩnh phá khóa, thì anh có thể phá hết dây xích trong này.
Người đàn ông được Diệp Phàm cứu ra, không nói lời nào liền xông về phía Âu Dương Nghị.
Bước chân của Diệp Phàm không hề dừng lại, liên tiếp chém đứt dây khoá, chỉ trong thời gian ngắn đã thả chín người đàn ông ra, Âu Dương Nghị tức tới mức suýt chút hộc máu.
Những người được thả ra đều là những cấp dưới của Âu Dương Thiên Hồng, bọn họ vừa xông ra liền ra tay giết người.
Những người này vốn thuộc phe “ngoan cố”, tộc trưởng đương nhiệm của nhà họ Âu Dương không thể thu phục bọn họ, vì bọn họ chỉ một lòng trung thành với Âu Dương Thiên Hồng!
“Giết, băm chết lũ tạp chủng!”, Âu Dương Hải gào lên, hai quyền tung ra đã đánh bật cả một đám người, rồi liền vọt lên đá vào Âu Dương Hải Lâm.
“Âu Dương Hải, lão già ngoan cố kia, hôm nay ông nhất định phải chết!”
Âu Dương Hải Lâm gào đến rát cổ, huy động nội lực tập trung vào đầu nắm đấm, tung một quyền chứa đầy sát khí vào cú đá của Âu Dương Hải.
Chín người được thả ra đương nhiên sẽ tự khắc tạo cho Diệp Phàm một khoảng không, anh lại quay lại phòng giam số mười.
“Tiền bối, tôi sẽ thả ông ra, kể cả ông là ai, nhưng nhất định sẽ phải bảo vệ cho chúng tôi ra!”
Diệp Phàm nhìn vào trong phòng giam thứ mười mà hét, đối phương không có phản ứng gì, Diệp Phàm đưa nội lực thẳng tới cánh tay, rồi cắt một nhát vào dây xích làm bằng hợp kim titan.
Tia lửa bắn ra khắp nơi, dây xích này rất cứng, thế nhưng Long Lân được chế tạo bằng vật liệu đặc biệt, lưỡi dao vẫn rất sắc bén.
Cạch cạch cạch!
Diệp Phàm không ngừng di chuyển con dao Long Lân, vết cắt của dây xích ngày một lớn hơn, Âu Dương Nghị thấy vậy lại gào lên.
Lão ta muốn xông tới chỗ Diệp Phàm, thế nhưng mấy người được Diệp Phàm thả ra, liều mạng ngăn cản với Âu Dương Nghị, khiến lão ta tức đến mức nghiến răng ken két.
Bịch!
Sau mấy trăm dao cắt xuống, Diệp Phàm dồn hết sức bình sinh dùng lực cắt xuống đau tới mức suýt chút bật máu, cuối cùng cũng cắt đứt chiếc dây xích.
Người đàn ông đầu trọc mở trừng hai mắt, một luồng hung khí toát lên từ người ông ta.
Luồng hung khí này khiến khoé mắt Diệp Phàm phải giật giật mấy cái, người đàn ông này trong nháy mắt đã di chuyển tới trước mặt Diệp Phàm.
“Ác ma, các người đã thả một ác ma ra rồi đấy...”