Phá Quân Mệnh

“Diệp Phàm, mày không quay đầu lại được nữa đâu, cả giới võ đạo sẽ truy sát mày!”, Âu Dương Nghị lại gào lên, giọng chứa đầy sự thù hận.

“Hừ, vậy thì đã sao chứ, dù sao ông đây cũng đã có lệnh giết treo lơ lửng trên đầu rồi!”

Diệp Phàm cũng mặc kệ.

Rồi liền hướng tới một phòng giam khác, tiếp tục thả người.

Ngay cả Âu Dương Hải bảo anh mở cửa nhà lao ra cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vì cả người vị tiền bối này đều hành động khác thường, hai người bọn họ là hai người ngoại tộc trong địa lao của nhà họ Âu Dương.

Ngày thường, hai người bọn họ cũng không nói chuyện gì nhiều, có thể nói là tương đối lạnh lùng khó gần.

Bên ngoài địa lao, Long Linh đứng đó mà nổi hết da gà, phát hiện có một ông già đứng chặn trước mặt cô ta cách đó không xa, người này chính là nhị trưởng lão của nhà Âu Dương, Âu Dương Đạo Vĩ.

Vốn dĩ Long Linh sau khi cho nổ ống dẫn ga trong gian bếp, sẽ rút về chỗ của Linh Hồ Uyển Nhi, nhưng ai ngờ chưa chạy được bao xa, đã bị ông già này chặn lại.


Âu Dương Đạo Vĩ nhìn Long Linh, mặt mũi tối xầm lại: “Cô không phải là người của nhà họ Âu Dương, chính cô là người gây ra vụ nổ này đúng không?”

“Tôi bảo không phải là tôi, ông có tin không?”

Long Linh bình thản cười, cô ta biết mình không chạy thoát được, Âu Dương Đạo Vĩ thuộc hàng người mạnh, trước kia ở Ám Long Hoa Hạ cô ta cũng đã được gặp qua những người có sức mạnh đáng sợ như vậy.

“Hừ, đương nhiên là không tin!”

Âu Dương Đạo Vĩ giọng sắc lạnh: “Làm nổ nhà Âu Dương, thì cho dù cô có là người của thế lực gia tộc nào, thì hôm nay cũng phải chết!”

Rầm!

Vừa dứt lời, Âu Dương Đạo Vĩ đã tung ngay một chưởng, những người khác không có bất kỳ động tĩnh gì, một chưởng cách không cứ thế được đánh ra.

Nội lực truyền tới lòng bàn tay, một chưởng ấn huyền ảo hướng về phía Long Linh, khiến cô ta toàn thân cứng nhắc.


Giết!

Một tiếng hô vang lên, Long Linh cầm thanh kiếm sắc bén của mình dùng hết khí lực của bản thân, định chém đứt chưởng ấn.

Rầm!

Chưởng ấn bị một kiếm của cô ta đánh nát, thế nhưng cả người cô ta cũng bị bắn về phía sau, sau đó ngã nhào ra đất.

Phù!

Long Linh há miệng phun ra một ngụm máu lớn, cả người gục ngã.

“Ha ha, thứ nhãi nhép mà cũng dám hỗn xược với nhà Âu Dương, thật đúng là ăn gan hùm rồi mà!”

Âu Dương Đạo Vĩ cười chế nhạo, rồi nhanh chóng đi tới chỗ Long Linh, thậm chí ông ta còn giơ chân phải lên định dẫm chết cô ta.

Một bên khác Linh Hồ Uyển Nhi vẫn đang sốt ruột chờ Long Linh tới, thế nhưng mãi vẫn không thấy người đâu.

“Không được, tôi phải đi xem xem, có phải là bị người nào cản đường rồi không!”

Linh Hồ Uyển Nhi nói một tiếng, rồi tiến về phía gian bếp đang cháy, thế nhưng cả Lý Thanh Nguyệt và Lý Thanh Dương đều không đi theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận