Bởi vì Lý Thanh Dương còn phải tiếp ứng cho Âu Dương Ngọc Quân, cho nên anh ta liền chạy thẳng về phía địa lao, Lý Thanh Nguyệt chỉ đành thở dài một tiếng, rồi đi theo anh ta.
Một bên khác, Long Linh vào thời khắc quan trọng đã kịp lăn qua một bên, lại là một con dốc, tránh được cú đá của Âu Dương Đạo Vĩ trong gang tấc.
“Ha ha, may mắn cũng chỉ được một lần thôi, chứ đừng hòng có được lần thứ hai, tôi tạm thời chưa giết cô ngay!”
Âu Dương Đạo Vĩ lạnh lùng nói, tạm thời không giết Long Linh, nhưng không có nghĩa là sẽ tha cho cô ta, mà phải để cô chịu đau khổ tới tột cùng.
Không đợi Long Linh đứng dậy, Âu Dương Đạo Vĩ lại di chuyển lần nữa, tốc độ của người gần đạt tới tông sư nhanh đến đáng sợ.
Cho dù hiện tại Âu Dương Đạo Vĩ chưa thể sử dụng toàn bộ sức mạnh, nhưng cũng không phải là người mà Long Linh có thể bì được.
Ông ta chỉ vài bước đã tới trước mặt Long Linh, nhưng lần này Long Linh không còn đường để tránh!
Soạt! . Truyện Đông Phương
Đúng lúc này, một tiếng phá không truyền tới, đánh thẳng vài huyệt thái dương của Âu Dương Đạo Vĩ.
Âu Dương Đạo Vĩ tức giận gầm lên một tiếng, thu chân lại, tung quyền về phía bên trái của mình.
Rầm!
Tiếng nổ như sấm rền vang lên, hai nấm đấu hung hăng đối đầu nhau.
Đây chính là người đàn ông đầu trọc, vết thương như hình con rết trên đầu càng làm rõ sự hung hăng của ông ta.
“Ma La, lại là ông!”, Âu Dương Đạo Vĩ gào lên, ông ta không ngờ lại là Ma La.
Ma La chính là kẻ thù lớn nhất của nhà họ Âu Dương, Ma La đã vì một vài việc mà từng điên cuồng báo thù nhà họ Âu Dương.
Phương pháp của ông ta rất tài tình, giết chết rất nhiều người mạnh trẻ tuổi của nhà họ Âu Dương.
Một gia tộc, nếu như bị bị mất quá nhiều người mạnh trẻ tuổi, thì sẽ là sự tổn thất rất lớn đối với gia tộc đó.
Cho nên, sau này nhà họ Âu Dương đã phải dùng tới tất cả cao thủ, thậm chí còn phải liên thủ với một vài thế lực khác, để bắt Ma La lại, rồi nhốt vào trong địa lao.
“Nhà họ Âu Dương đã nhốt tao mười ba năm bốn tháng hai mươi mốt ngày, hôm nay tao phải đòi lại!”
Ma La gầm lên, hung khí đã bị đè nén từ lâu liền toát ra trên khắp người ông ta, vì ông ta hận nhà họ Âu Dương, hận Âu Dương Đạo Vĩ.
Cho nên ông ta phải báo thù, phải báo thù bằng mọi giá.
Rầm rầm rầm!
Hai người cùng xông vào nhau, Long Linh thấy vội vàng bò dậy, chạy về phía Linh Hồ Uyển Nhi.
“Long Linh, dừng lại...”
Vừa chạy không được bao xa, Linh Hồ Uyển Nhi và Long Linh đã gặp nhau, nhìn thấy khoé miệng Long Linh vẫn còn vương máu, lông mày Linh Hồ Uyển Nhi liền cau lại.
Vội vàng hỏi: “Cô bị đuổi giết nhiều lắm sao, tại sao lại thương nặng như thế chứ?”
“Không phải, nhưng gặp ngay phải nhị trưởng lão nhà Âu Dương, đúng là xui tới tận mạng”, Long Linh cười khổ nói.