Hơn nữa, không cần Diệp Phàm nói, bọn họ dần dần tạo thành đội hình một chữ V ngược, bảo vệ hai người Diệp Phàm ở phía sau, sau đó đánh giết, chạy theo hướng lối ra hầm giam.
“Liều mạng cũng phải ngăn cản bọn họ, giết hết cho tôi!”
Âu Dương Nghị rống lớn, thật sự không thể để cho mấy người Diệp Phàm xông ra, nếu không trong tương lai, làm sao nhà Âu Dương có thể đứng vững được ở Tây Nam này, rồi sau này sẽ trở thành trò cười của giới võ đạo mà thôi.
Đánh giết thảm khốc, mùi máu tươi trong ngục giam như muốn nhấn chìm tất cả.
Nhà Âu Dương lần này đã chịu tổn thất quá nặng nề, thậm chí tới mức không thể đo lường được.
Tất thảy công lao đều thuộc về hoa cà độc được. Nếu như không phải hoa cà độc dược có tác dụng gây mê cực mạnh thì e là Diệp Phàm đã bị bắt khi chỉ vừa bước vào ngục giam này rồi. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Mấy người Linh Hồ Uyển Nhi chém giết ở cửa ngục giam, nhóm người Diệp Phàm dần dần tiến lại gần lối ra, khoảng cách chỉ còn lại chưa tới hai mươi mét là được thấy lại ánh mặt trời.
Những người đã bị nhốt trong ngục giam nhiều năm đều điên cuồng, sắp chạm đến được tự do khiến bọn họ vô cùng phấn khích, sức chiến đấu như thể tăng vọt lên.
Diệp Phàm chém giết tại đây, còn ở bên trong nhà lớn của họ Hàn tại thành phố Cảng cũng chẳng hề yên tĩnh.
Ngô Triết của Hồn Thiên Môn và Hà Khôn của Vạn Chung Môn đều mang vẻ mặt nghiêm trọng.
Từ khi bọn họ công bố tin tức đến lúc này cũng đã qua mấy tiếng đồng hồ rồi, mà Diệp Phàm vẫn không hề có bất kỳ tin trả lời nào.
Bọn họ tin rằng Diệp Phàm chắc chắn sẽ biết những tin tức này, nhưng đến lúc này mà anh vẫn chưa xuất hiện, có phải là đang nghi ngờ quyết tâm của bọn họ không?
“Anh ra tay trước, hay là…”
Ngô Triết, Hà Khôn gần như cùng lúc nói với đối phương, nội dung giống nhau khiến hai người khẽ lắc đầu cười xoà.
Lại nhìn sang người nhà họ Hàn đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt hai người đều lạnh lùng.
“Các… các anh à, đối với Diệp Phàm mà nói chúng tôi chỉ là cái rắm mà thôi, dù có chết hết toàn bộ, chẳng những anh ta không thương xót mà có khi lại vỗ tay vui vẻ, xin hai anh tha cho chúng tôi đi…”
Một người đàn ông nhà họ Hàn quỳ ngay phía trước - Hàn Diệu mở lời cầu xin, thực sự là ánh mắt Hàn Khôn quá u ám, giống như một con rắn độc vậy.
“Ha ha, theo như những gì chúng tôi biết thì khi đường chủ Võ đường tấn công các người, Diệp Phàm đã đến cứu. Bây giờ lại bịa đặt lý do này cho chúng tôi nghe, nghĩ chúng tôi sẽ tin sao?”, Ngô Triết đứng bên cạnh cười lạnh.
“Anh nói rất đúng, đúng là Diệp Phàm đến nhà họ Hàn cứu người nhưng anh ta không phải đến cứu chúng tôi, mà là cứu bố vợ mình, là chú ba nhà họ Hàn, Hàn Tại Dần”.
“Còn về phần cứu chúng tôi thì cũng chẳng thể nói là tiện tay được, mà chỉ vì đường chủ Võ đường chết rồi nên chúng tôi mới có thể được cứu, nhưng như vậy vẫn bị chết đến ba người!”
Khóe miệng Hàn Diệu gần như run rẩy nói, trong lòng chỉ hận chết Diệp Phàm.
Kẻ thù của Diệp phàm đều tìm đến nhà họ Hàn, khiến bọn họ phải chịu tai bay vạ gió suốt thế này.
“Vậy bố vợ của anh ta ở đâu, anh biết không?”, Ngô Triết hỏi.