Phá Quân Mệnh

Điều này khiến cho Hoắc Thanh Thanh rất bất ngờ, Hồn Thiên môn là tông môn mạnh thứ hai trong chín tông môn, không hề xem trọng mệnh lệnh của Liên Minh Võ Đạo.

Nhiều nhất thì họ chỉ phái một ít đệ tử ra coi như là chừa thể diện cho Liên Minh Võ Đạo.

Tuy nhiên, việc phái cao thủ đặc biệt truy sát Diệp Phàm, thậm chí là không từ thủ đoạn nào, bắt người nhà họ Hàn để uy hiếp Diệp Phàm là chuyện gần như không thể nào.

Nhất định phải có một người quản lý cấp cao hoặc có địa vị trong Hồn Thiên Môn rất cao cố ý truy sát Diệp Phàm.

"Có thể là ai đây?"

Hoắc Thanh Thanh cau mày suy nghĩ, ánh mắt vô thức nhìn về phía phòng của Phương Dao, người sư tỷ của cô ta này là kẻ xấu xa nhất mà Hoắc Thanh Thanh từng gặp.



Cô ta rất nghi ngờ rằng chính Phương Dao đã lan truyền những tin tức này ra, hơn nữa rất có thể cô ta đã lộ ra cho Tiêu Mặc Sanh biết.

Đầu óc Hoắc Thanh Thanh thông minh, cô ta nghi ngờ như thế không phải là không có nguyên do. Trước đây, Phương Dao đã từng uy hiếp sẽ tiết lộ quan hệ của mình với Diệp Phàm cho Tiêu Mặc Sanh biết để đối phương đối phó với Diệp Phàm.


Mặc dù Tiêu Mặc Sanh luôn tỏ ra dịu dàng ôn hòa trước mặt mình nhưng Hoắc Thanh Thanh cứ cảm thấy người này quá giả tạo, tính mục đích quá mạnh.

Hơn nữa, trong đôi mắt ôn hòa của Tiêu Mặc Sanh ẩn chứa sự chiếm hữu dữ dội, thậm chí còn có một tia gian ác.

Đây là trực giác của cô ta, Hoắc Thanh Thanh luôn cảm thấy trực giác của mình khá chính xác.

Càng nghĩ càng thấy có khả năng, Hoắc Thanh Thanh từ trên giường đứng dậy, đi ra khỏi phòng mình, tiến về phía gian phòng của Phương Dao.

Nín thở ngưng thần, Hoắc Thanh Thanh lặng lẽ đẩy cửa phòng Phương Dao ra, phát hiện không có khóa thì cô ta nương theo ánh trăng khom lưng đi vào.

Phương Dao sống đơn độc trong một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ, bên ngoài theo phong cách cổ xưa, bên trong lại phối tông hồng hiện đại.

Nhìn thấy mấy con búp bê vải vương vãi khắp nơi, trong lòng Hoắc Thanh Thanh vô cùng khinh thường.

Rõ ràng là người gian xảo gian manh tàn nhẫn mà còn thích màu hồng thiếu nữ.

Hoắc Thanh Thanh nhìn mà nổi da gà, cô ta từ từ đến gần giường của Phương Dao.


Phương Dao hôm nay không có đi ra ngoài, lúc này cô ta đang nằm ngủ trên giường, bày ra bộ dáng uyển chuyển yêu kiều.

Hoắc Thanh Thanh khom lưng, không dám thở mạnh. Vì Phương Dao hành tung bất định, cô ta rất khó canh được đúng lúc Phương Dao không có ở đây nên lần này phải tranh thủ.

Trên tủ đầu giường cạnh giường Phương Dao có đặt điện thoại di động của cô ta, Hoắc Thanh Thanh lặng lẽ đưa tay lấy.

Màn hình sáng lên, vậy mà cần mật khẩu, may mà có thể mở khóa bằng nhận dạng khuôn mặt.

Hoắc Thanh Thanh thấp thỏm lo lắng, đưa điện thoại di động sáng đèn đến trước mặt Phương Dao.

Nhưng đúng lúc này, Phương Dao đột nhiên trở mình, đối diện với Hoắc Thanh Thanh. Hoắc Thanh Thánh giật mình nhanh chóng đặt điện thoại lên tủ đầu giường, sau đó lăn vào dưới gầm giường của Phương Dao.

Lúc này Phương Dao lại từ trên giường đứng dậy, Hoắc Thanh Thanh cố gắng bình ổn lại nhịp tim của mình, nhưng trái tim vẫn đập bang bang bang, càng ngày nhanh hơn.

Sau khi xuống giường, Phương Dao đi lại vài vòng trong phòng mà không làm gì cả, đèn cũng không bật, sau đó nằm xuống giường tiếp tục ngủ.

"Mộng du?"

Trong đầu Hoắc Thanh Thanh lóe lên hai chữ, Phương Dao không bật đèn, cũng không nói chuyện, tình huống này rất giống với mộng du.

Hoắc Thanh Thanh cạn lời, coi như cô ta biết được một bí mật nhỏ của Phương Dao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận