Phá Quân Mệnh

“Diệp Phàm mày bỉ ổi vô liêm sỉ!”

Hà Thông nạt nộ, Diệp Phàm lẳng lặng không nói gì, thoăn thoắt vung đao về phía ông ta, hai người lại cùng xông vào đánh giết.

Một mình đối diện với Diệp Phàm, Hà Thông lúc này cảm thấy vô cùng áp lực, trước sự tấn công của Diệp Phàm khiến ông ta phải liên tục lùi bước.

A!

Đúng lúc này một tiếng kêu đau khổ truyền tới, Âu Dương Hải Lâm bị ba người khác vây lại tấn công, cánh tay trái bị chém bay mất một nửa.

“Phản đồ, mày cũng có ngày hôm nay!”, ba người vây lấy tấn công ông ta cùng hô lên.



Bọn họ bị nhốt ở trong này cũng là do sự phản bội của Âu Dương Hải Lâm năm đó.


Cho nên bọn họ căm hận Âu Dương Hải Lâm.

“Có chết thì tôi cũng sẽ lôi các người đi cùng!”

Âu Dương Hải Lâm gào lớn, khoé mắt ông ta quắc lên, mặc dù bị chặt đứt một nửa cánh tay, thế nhưng vẫn dũng mãnh hơn người, thậm chí càng hung ác hơn.

Phù!

Âu Dương Hải Lâm phát điên, lại dùng chính cánh tay bị chém dứt của mình mà đâm thẳng vào bụng một người đàn ông.

Sau khi đâm xong, ông ta lại đập người đó về phía một người đàn ông khác đang xông tới đánh giết mình, người đàn ông chẳng còn cách nào khác đành phải thu quyền, bằng không sẽ đánh vỡ đầu người kia.

Tránh khỏi cú đấm đó và lùi lại, người đàn ông tung cú đấm vừa rồi đỡ lấy người bị Âu Dương Hải Lâm đâm vào bụng, hai người giận dữ nói: “Ông bạn già, lên đường bình an!”

Soẹt!


Âu Dương Hải Lâm cướp lấy một con đao, chém về phía hai người nọ.

Choang!

Trên cánh tay của hai người bọn họ đều cuốn dây xích được làm bằng thép đặc biệt, không sợ trường đao chém tới, liền vung lên đỡ, tạo ra sự ma sát đến toé lửa.

“Chúng ta không cần hiếu chiến làm gì, mau di chuyển ra phía cửa...”

Diệp Phàm hô lên, mục đích của các anh là bỏ chạy, chứ không phải là ở lại đấu một trận sống chết.

Một bên khác trận đại chiến giữa Âu Dương Đạo Vĩ và Ma La vẫn đang diễn ra, Ma La khá đáng sợ, tuy đã bị nhốt trong thời gian lâu như vậy, nhưng sức mạnh không bị suy giảm quá nhiều.

Thế nhưng Âu Dương Đạo Vĩ cũng phải chiến đấu trong trạng thái không phải là tốt nhất, tuy có thể kích phát tiềm lực, nhưng hoa cà độc dược đã khiến ông ta phải san bớt một phần công lực để chế ngự.

Bằng không, sẽ đột nhiên bị ngất đi trong lúc chiến đấu, làm thế mất mạng như chơi.

Còn Nam Cung Lăng người thứ hai được Diệp Phàm thả ra lại không tham gia vào trận hỗn chiến, ông ta lúc này đi tới nhà kho, cũng có thể nói nhà kho của nhà họ Âu Dương là một kho báu.

Có bốn người trung niên đứng trước mặt ông ta, bốn người này chỉ thực hiện mệnh lệnh của tộc trưởng hoặc đại trưởng lão, nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ nhà kho này.

“Không được bước qua vạch màu đỏ, bằng không phải chết!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận