“Không tệ, xem xem cậu có thể chịu được mấy đòn!”
Âu Dương Thái Hồng cười lạnh, ánh mắt chứa đầy sát ý lạnh lẽo, đánh một chưởng, lại đánh ra cối xay.
Trên thực tế, việc Diệp Phàm có thể chặn được ba lần tấn công đã khiến ông ta có chút bất ngờ.
Với khả năng như vậy, chỉ cần qua một thời gian nữa, Diệp Phàm sẽ vượt qua được ông ta, hoặc có khả năng trở thành cao thủ cảnh giới tông sư.
Sau này, một khi Diệp Phàm đã trở thành một người mạnh như vậy thì đối với nhà Âu Dương mà nói, đó nhất định là rắc rối vô cùng lớn.
Cho nên, bóp chết thiên tài là điều bắt buộc phải làm! <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
A!
Diệp Phàm gầm lên, nội lực mạnh mẽ dồn về hai tay, anh cảm giác được bản thân mình như đã bị vắt kiệt, cạn sức, lại lần nữa vung đao đánh về phía cối đá.
Ầm!
Cối đá vỡ nát, Diệp Phàm cũng bị đánh bay lần nữa, lần này ho ra liên tục hai ngụm máu nồng.
Anh cảm giác như lục phủ ngũ tạng mình đã bị lệch vị trí, chân cũng nhũn ra, đao Hoàng Tuyền chống trên mặt đất, quỳ một gối xuống.
Kiệt sức rồi!
Diệp Phàm cảm nhận được cơ bắp toàn thân đang đau nhức, chân tay cũng run rẩy.
“Hừ!”
Bị Diệp Phàm đỡ được ba chiêu liên tiếp, Âu Dương Thái Hồng tối tăm mặt mày, ông ta thuộc cảnh giới nào chứ, sao Diệp Phàm có thể so được.
Xoạt!
Ông ta vừa vung tay, lập tức tung hai chưởng xé gió xông thẳng về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm nghiến răng, cố gắng đứng lên thì một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện, thanh kiếm trong tay vung lên, chém thẳng vào chưởng ấn đang đánh tới.
“A, là kiếm quyết Lục Đạo Luân Hồi?”
Âu Dương Thái Hồng kinh ngạc kêu lên, sau đó sắc mặt thay đổi: “Cô là người của nhà Linh Hồ - Thần Nông Giá sao?”
Cho dù là Trích Tinh Thủ hay là kiếm quyết Lục Đạo Luân Hồi đều là công pháp bất truyền của nhà Linh Hồ, đều mang tính đại diện rất nổi bật.
Bóng người xông đến chính là Linh Hồ Uyển Nhi, cô ta đã thay đổi vẻ ngoài, mà ngay cả Diệp Phàm cũng không nhận ra.
Âu Dương Thái Hồng phát hiện ra thân phận của Linh Hồ Uyển Nhi nhưng ông ta cũng chẳng hề có ý định dừng tay.
“Người của nhà Linh Hồ à, đây là khu vực Tây Nam, muốn ra oai ở đây thì đúng là có chút quá đáng đấy!”