Phá Quân Mệnh

Mà lúc này, ở khu nhà lớn nhà họ Hàn, Ngô Triết của Hồn Thiên Môn và Hà Khôn của Vạn Chung Môn vẫn còn đang đợi câu trả lời của Diệp Phàm.

“Đến giờ rồi, xem ra con rùa rụt đầu này chẳng coi trọng sinh mạng mấy người gì nhỉ…”

Hà Khôn nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm mọi người nhà họ Hàn.

Người nhà họ Hàn ai cũng run rẩy, một người đàn ông phía trước bị Hà Khôn túm lấy đầu, sợ đến mức run lẩy bẩy vội vàng cầu xin: “Anh… Anh trai à, Diệp Phàm thật sự sẽ không quan tâm đến sống chết của chúng tôi đâu! Chúng tôi nào dám nói dối, anh ta là đến ở rể họ Hàn cũng phải chịu không ít lời châm chọc, chẳng hề có chút tình cảm nào với chúng tôi cả…”

“Ha ha…”

Hà Khôn cười lạnh: “Tôi tin anh!”

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Người đàn ông giật mình, lập tức như mở cờ trong bụng, vội dập đầu với Hà Khôn một cái.

“Cám ơn đại ca đã tha mạng, Diệp Phàm đáng chết một vạn lần, anh ta là đồ rác rưởi…”

Người đàn ông mở miệng mắng mỏ Diệp Phàm, dùng hết đủ tất cả từ ngữ bẩn thỉu mà mình biết để mắng.

Thế nhưng, vẻ mặt Hà Khôn lại nở nụ cười tàn nhẫn: “Tôi tin anh, không có nghĩa là có thể tha mạng cho anh!”

Người đàn ông đang tức giận mắng mỏ liền ngây người. Lúc này Hà Khôn đi đến trước mặt anh ta, giữ lấy cổ anh ta, lôi người ra.

Hà Khôn cười lạnh nói: “Chỉ cần có thể khiến danh tiếng của Diệp Phàm xấu đi, giống như con chuột qua đường bị người ta đòi đánh thì cái chết của các người cũng có tác dụng rồi. Xem như là cống hiến một phần sức lực bản thân vậy!”

Cống hiến con mẹ mày…

Tất cả người nhà họ Hàn đều tức tối mắng mỏ trong lòng, dùng mạng của bọn họ để cống hiến sao?

Đây đúng là lần đầu tiên họ nghe lời nói vô sỉ không biết xấu hổ như vậy, đồng thời trong lòng lại càng thấp thỏm hơn.

Nói chung là cho dù có thế nào đi nữa, thì bọn họ cũng không trốn được sao?

Vù!

Một người đàn ông nhà họ Hàn sợ hãi không chịu nổi nữa, đột ngột đứng dậy cất bước, chạy về phía tường nhà họ Hàn.

“Hừ, đúng là tìm chỗ chết!”

Hà Khôn hừ lạnh, cả người di chuyển, xông về phía người đàn ông chạy trốn kia, trước sau chưa đến hai mươi giây đã trực tiếp bắt về lại.

“Anh cút xuống đi, còn sống được một lát nữa…”

Hà Khôn đá chân vào người đàn ông lúc nãy, kéo về lại.

Người đàn ông lập tức cảm kích không thôi, sống được một lúc thì sống được một lúc vậy, biết đâu lát nữa lại có cơ hội có thể xoay chuyển,

Còn Hà Khôn nắm lấy chân người đàn ông chạy trốn vừa nãy, đi đến chỗ trống ngay chính giữa.

Ầm ầm!

Hai chân giẫm vào cổ chân người đàn ông, mắt cá chân bị vỡ nát, người đàn ông gào thét quỳ thẳng xuống đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui