Nội lực của ông ta rất đặc biệt, lúc đầu khi tu luyện Diêm La thập bát chưởng, Nam Cung Lăng đã chịu vô vàn thống khổ gần như đến bờ vực sống chết.
Cũng giống như Lâm Thanh Đế lúc đầu muốn luyện chế bản thân thành ‘trùng vương’.
Cần được tiến hành bổ trợ bởi những vật cực âm cực hàn, cộng thêm việc bế quan tại nơi âm hàn ẩm thấp tới cực điểm.
Khuôn mặt âm trầm của Âu Dương Thái Hồng nở nụ cười lạnh lẽo: “Hừ, thứ tà công không dám lộ diện, ông đã đánh giá quá cao bản thân rồi, chết đi cho tôi!”
Bùm bùm bùm!
Hai người lại một lần nữa đối đầu, đám người Diệp Phàm càng lúc càng tiến gần đến cửa nhà Âu Dương.
Tuy nhiên, họ lại không thấy được trong một căn phòng không xa bên phải họ có một cô bé nằm sấp trên cửa sổ đang gào khóc đứt hơi khản tiếng.
Chỉ là cô bé đó bị một người phụ nữ trung niên ôm chặt, bên cạnh còn có một đám trẻ con ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.
Cô bé là Hy Hy, cuối cùng cũng nhìn thấy Âu Dương Ngọc Quân, nhưng lại đang nằm trên lưng Diệp Phàm, quần áo rách rưới, trên người dính đầy vệt máu không biết là của ai.
“Bà, bà để cháu đi gặp anh đi mà, cháu cầu xin bà…”, Hy Hy rơm rớm nước mắt khổ sở van nài.
“Đó không phải là anh của cháu, là phạm nhân, là tội đồ làm loạn nhà Âu Dương!”
Giọng nói sắc mặt người phụ nữ trung niên đầy cay nghiệt, khuôn mặt bà ta tái nhợt, không ngờ kẻ đánh phá tới giải cứu Âu Dương Ngọc Quân lại bạo lực điên cuồng như vậy.
Bùm!
Lúc này, một chiếc xe việt dã mạnh mẽ tông sập cửa lớn nhà Âu Dương, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
"Ngăn chúng lại, ngăn lại…”
Âu Dương Nghị hét lên một tiếng, không ngờ bên ngoài lại có chi viện, hơn nữa còn nhẫn nhịn đến lúc này mới phá cửa.
Nhưng, cửa lớn đã được mở ra, muốn ngăn cản đã không còn khả năng.
Âu Dương Nghị hét lên, nhưng đám người Diệp Phàm đều sử dụng hết bản lãnh lao ra ngoài.
Âu Dương Đạo Vĩ và Âu Dương Thái Hồng đã bị chặn lại, sức mạnh của họ để ngăn chặn Diệp Phàm rất hạn chế.
Cuối cùng, sau một hồi tàn sát, mấy người Diệp Phàm cũng xông được ra ngoài.
“Âu Dương Thái Hồng, chăm sóc tốt cho em gái tôi, Âu Dương Ngọc Quân tôi còn quay trở lại!”
Âu Dương Ngọc Quân nằm trên lưng Diệp Phàm điên cuồng gào thét, giọng nói này cơ hồ truyền khắp nhà Âu Dương.
Trong một gian phòng, Tiểu Hy Hy còn đang gào khóc, cô bé nỗ lực vùng vẫy.
Nhưng dù sao cũng chỉ là một cô bé năm tuổi, cho dù thông minh đến đâu cũng không thể thoát khỏi.
Diệp Phàm cõng theo Âu Dương Ngọc Quân phi nhanh ra ngoài, bên ngoài nhà Âu Dương là một khu rừng trúc lớn rậm rạp.
Hiện tại lại là buổi đêm, một đoàn người tiến vào rừng trúc, sau đó lập tức tản ra, rồi nhanh chóng biến mất.