Diệp Phàm liên tiếp gọi điện thoại nhiều lần nhưng không có người trả lời, anh liếc xem giờ.
"Có lẽ là mình suy nghĩ nhiều, hiện tại chắc ngủ rồi!"
Diệp Phàm tự lẩm bẩm một câu, không gọi điện thoại nữa.
Âu Dương Ngọc Quân khá quen thuộc với thành phố Côn nên sau gần hai giờ tìm kiếm, cuối cùng họ cũng tìm thấy một trang trại.
Vị trí của trang trại này tương đối hẻo lánh, hôm nay không phải chủ nhật, cũng không phải mùa du lịch.
Nhóm người Diệp Phàm trực tiếp mua lại với giá cao, vốn dĩ chủ trang trại không muốn bán nhưng nhìn thấy một đám người đầy máu, còn có một số người da thịt lộ cả ra ngoài…
Chủ trang trại không có lời nào khác, trực tiếp lấy giá cao, chuyển nhượng cho bọn họ. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
"Chú Hải, chúng ta tổn thất bao nhiêu người rồi?"
Vừa tiến vào trang trại, Âu Dương Ngọc Quân liền trầm giọng hỏi.
Trên mặt Âu Dương Hải hiện lên một tia buồn bã: "Tôi mất đi tám người anh em tốt!"
“Cháu biết rồi, trong tương lai chúng ta nhất định sẽ quay lại giết cho bằng được, đem đầu của bọn chúng chất đống trước mộ tám anh em tốt của chú!”, Âu Dương Ngọc Quân gầm lên, hận ý mãnh liệt bừng lên trong lòng.
"Ngọc Quân, chữa trị vết thương trước đi, nếu vết thương không khỏi thì cậu đánh cái con khỉ khô!”
Sau đó Diệp Phàm lại nhìn về phía nhóm người Âu Dương Hải: "Mọi người cũng mau xử lý vết thương, trong cốp xe có một đống đồ y tế do nhà họ Lý cho chúng ta..."
Diệp Phàm dìu Âu Dương Ngọc Quân vào trong phòng, nhìn thương tích trên người cậu ta, trong mắt hiện lên tia lạnh lùng.
“Mọi người, ai đến hỗ trợ tôi được?”, Diệp Phàm cầm đao trong tay nói.
“Để tôi đến giúp cho!”, Long Linh vội vàng bước ra ngoài.
Cô ta không bị thương nặng lắm, lúc này tóc đã được buộc cao, hiện rõ tư thế oai hùng hiên ngang. .
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Lúc này, Linh Hồ Uyển Nhi đang đứng bên cạnh chợt mỉm cười trêu chọc: "Tiểu Long Nữ, cô không cần giành, không ai cướp người yêu của cô đâu!"
Tranh giành người yêu?
Long Linh sững sờ, Âu Dương Ngọc Quân cũng sửng sốt.
“Uyển Nhi nói đúng!”, Diệp Phàm lập tức hùa theo.
“Linh Hồ Uyển Nhi, cô không nói thì không ai bảo cô câm đâu!”, Long Linh quay đầu xấu hổ hét lên.
"Chậc chậc, thích thì thích thôi, cũng không phải chuyện xấu hổ gì!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Linh Hồ Uyển Nhi đầy vẻ trêu chọc, Long Ling vô cùng xấu hổ, cả khuôn mặt đỏ bừng.
"Long Linh, cô thích tôi sao?"
Lúc này, Âu Dương Ngọc Quân đột nhiên mở miệng.
Chỉ là sau khi nói xong, cậu ta liền hối hận, đầu óc của mình bị úng rồi.
"A..."