Ngô Triết ngây ra rồi lắc đầu và nói: “He he, chắc là hắn đã dùng thủ đoạn gì đó, chẳng hạn như việc đốt kho dầu của nhà họ Âu Dương, nhất định là đã khống chế người của bọn họ, kiểu chiến đấu bằng thủ đoạn đó không đáng để sợ”.
Hà Khôn mỉm cười, cái gọi là không đáng để sợ đó của Ngô Triết chẳng qua chỉ là đang tự an ủi bản thân mà thôi.
Nhưng nếu như bọn họ vì chuyện này mà sợ đến mức rút lui thì sau này mặt mũi của Vạn Chung Môn phải để ở đâu?
Mặt mũi của Hồn Thiên Môn phải để ở đâu?
“Quay video, nói cho Diệp Phàm biết, nếu như trong vòng ba ngày hắn không xuất hiện ở đây thì sẽ thưởng người phụ nữ này cho các anh em chơi!”
Hà Khôn nắm chặt lấy cằm của Vu Hân Tuệ, cười với vẻ gian ác và nói. Phải nói rằng Vu Hân Tuệ rất xinh đẹp, tuy còn trẻ nhưng lại mang dáng vẻ và cốt cách của một người phụ nữ trưởng thành, cộng thêm đôi mắt phượng hút hồn nữa.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Ha ha ha, anh Hà nói quá đúng, tôi cũng muốn xem thử cái tên Diệp Phàm này có thật là có ba đầu sáu tay hay không!”
Tại thành phố Khôn tỉnh Vân, Diệp Phàm bất lực nhìn lão già trước mặt, lão già của Phiêu Miểu Cung không biết đã đến từ bao giờ.
Anh bất đắc dĩ nói: “Tiền bối, ông xuất hiện bất ngờ thế sẽ dọa chết người khác đấy”.
“Xì, thằng nhóc nhà cậu to gan thật đấy, đó là nhà Âu Dương, tuy không đọ lại được Phiêu Miểu Cung, nhưng cũng không thể bị chơi đùa như thế, thằng nhóc cậu dám làm chuyện như vậy, nói gan to tày trời là còn nhẹ đấy”.
Lão già bĩu môi bảo.
Diệp Phàm cầm chén trà hơi cạn lời nói: “Tiền bối, ông đang khen tôi hay là đang chê tôi vậy?”
“Đúng rồi, còn chưa biết quý danh của tiền bối là gì, có thể nói cho tôi biết không?”
Ông ta vuốt râu, tỏ vẻ thâm sâu: “Tôi là Thanh Tùng Tử, người ngoài thường gọi là Kiếm Tiên Thanh Tùng!”
“Phụt!”
Diệp Phàm phun trà trong miệng ra, suýt nữa phun vào người Thanh Tùng Tử.
“Xin lỗi, thất lễ, thất lễ rồi…”
Diệp Phàm trợn mắt nói: “Tiền bối, không phải ông xem tiểu thuyết mạng nhiều quá rồi đấy chứ, cái gì mà Kiếm Tiên Thanh Tùng, tôi còn là Đao Thánh đây!”
“Cái rắm ấy, cậu không dùng được cái danh Đao Thánh đâu, cẩn thận chọc phải đại họa đấy!”, Thanh Tùng Tử cảnh cáo.
Diệp Phàm khựng lại, rồi lắc đầu: “Tiền bối, ông diễn sâu quá rồi, ông làm như thực sự có Đao Thánh không bằng ấy?”
“Hừ, sư phụ Độc Cô Thiên Đao của cậu được gọi là Đao Ma, tại sao lại không thể có Đao Thánh?”
Thanh Tùng Tử cười khẩy: “Tất cả những gì cậu biết về giới võ đạo chỉ là cưỡi ngựa xem hoa mà thôi, kẻ mạnh thật sự xuất hiện thì chỉ cần một phát tát cũng có thể tát chết gia chủ nhà họ Lý, Lý Chấn Uy kìa”.
“Tiền bối, tôi biết giới võ đạo nhân tài ẩn dật vô số kể, nhưng cũng không đến mức như ông nói chứ, gia chủ nhà họ Lý đã sắp đột phá cảnh giới tông sư, nếu đối đầu với tông sư thật sự thì sao mà bị tát chết được!”
“Ha ha, thằng nhóc cậu đúng là không biết gì cả”.
Thanh Tùng Tử vuốt chòm râu cười khẩy.
Diệp Phàm cau mày, đột nhiên anh cảm thấy có lẽ bản thân sẽ nghe được một số chuyện bí mật chăng?
“Mong tiền bối chỉ giáo cho!”, gương mặt Diệp Phàm trở nên nghiêm nghị.