Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Tại sao phải nói cho cậu?”
“Xoẹt…”
Diệp Phàm đảo tròn mắt, tay phải khẽ động Long Lân liền xuất hiện.
Ánh mắt của Thanh Tùng Tử lập tức bị hấp dẫn, giơ tay thăm dò Long Lân trong tay Diệp Phàm.
Diệp Phàm không tránh né, để mặc Thanh Tùng Tử cầm Long Lân lên ngắm nghía, xem đi xem lại, hình như Thanh Tùng Tử rất thích Long Lân.
“Tiền bối, tôi sẽ không đưa Long Lân này cho ông đâu, trừ phi ông giết tôi, nếu mà ông không giết tôi thì cần tôi phối hợp với ông, còn không khi ông cần, tôi sẽ biến mất!”, Diệp Phàm nói.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Hừ, thằng nhóc cậu đang uy hiếp tôi?”
Một luồng sát khí đột nhiên xuất hiện bao trùm lấy Diệp Phàm, nhất thời Diệp Phàm cảm thấy bản thân chỉ như một con thỏ non bị sói dữ nhìn chòng chọc.
Cảm giác này khiến tim anh đập mạnh, nhưng anh vẫn bình tĩnh nói: “Trước kia tiền bối là hào kiệt, tôi nghĩ sẽ không làm ra chuyện vô liêm sỉ đâu, hơn nữa sư phụ tôi còn giao nhiệm vụ cho tôi, ông giết tôi rồi thì sư phụ sẽ đến tìm ông uống trà xơi nước!”
“Đao Ma sao?”
Ánh mắt Thanh Tùng Tử có chút sắc bén, khiến Diệp Phàm giật thột, chả lẽ Độc Cô Thiên Đao có thù với Thanh Tùng Tử?
Nhưng trong giây lát sát khí bừng bừng trên người ông ta đột nhiên tan biến, ông ta cười nói: “Nhóc con không tệ nha, biết mượn oai người khác đấy, có điều có thể cậu đang chém gió!”
Diệp Phàm lập tức ngượng ngùng, Độc Cô Thiên Đao đang ở ngọn núi sau nhà họ Linh Hồ, ông ta sợ một khi ra ngoài, để Liên minh Võ đạo biết được sẽ giết chết người phụ nữ của ông ta.
Hơn nữa, Độc Cô Thiên Đao hình như đã nhìn thấu cảnh giới võ đạo tiếp theo, cảnh giới sau tông sư, nên mới truyền một nửa công lực cho Diệp Phàm.
“Nhóc con, cậu có biết tại sao lại ít tông sư võ đạo như vậy không?”, Thanh Tùng Tử lên tiếng hỏi.
“Khó mà đột phá thôi, trong hàng vạn nghìn người Hoa Hạ có thể tập luyện võ thuật cổ đại cũng chỉ có vài người, đa số là người bình thường, đi quyền đá chân là đã tốt lắm rồi”, Diệp Phàm phân tích.
“Ha ha, tôi nói không phải chuyện không thể đột phá, mà là chuyện tại sao tông sư lại rất ít khi xuất hiện ở bên ngoài, giống như tông sư của nhà Âu Dương, nếu đêm đó ông ta ở đó thì các cậu một người cũng đừng hòng sống sót!”, Thanh Tùng Tử cười nói.
Ông ta vừa nói, Diệp Phàm liền nghĩ đến điều gì đó, giới võ đạo có rất nhiều thế lực tu luyện võ, tuy người đạt tới cảnh giới tông sư có thể rất hiếm hoi, nhưng cũng không đến mức không thấy một ai như thế.
Khiến anh nhớ tới người đàn ông tóc trắng ở núi Bắc Manh, sau khi cứu anh liền biến mất trong núi Bắc Manh, không biết là đã đi đâu.
Còn có sư phụ đầu tiên của anh, sau khi anh mang theo thương tích vào nhà họ Hàn ở thành phố Cảng vào hai năm trước, ông ấy đã rời đi cùng một người bạn ăn mặc rách rưới, đến nay chưa từng xuất hiện lại.
“Xin tiền bối nói rõ!”
Thần sắc Diệp Phàm nghiêm trang, mấy người Âu Dương Ngọc Quân và Linh Hồ Uyển Nhi ở bên cạnh cũng ngồi quây quanh, vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe.
“Được, vậy thì tôi sẽ nói bí mật này cho các cô cậu, vốn các cô cậu không có tư cách biết đâu, nhưng phong ấn ở hai ranh giới ngày càng yếu, chuyện này sớm muộn gì cô cậu cũng phải đối mặt!”, Thanh Tùng Tử cười.
“Phong ấn?”