“Ha ha, đừng nói cậu không hiểu, đến tôi đây khi mới biết tin này cũng phải chấn động một khoảng thời gian dài mới có thể từ từ tiếp nhận”, Thanh Tùng Tử cười nói.
Rồi lại giải thích cho họ một số điều liên quan đến thế giới võ đạo thật sự, mấy người Diệp Phàm kinh ngạc tột cùng.
Hóa ra các thế lực cổ đại trước kia đã lấy đồi núi Thập Vạn làm trận cứ, lấy rừng cây làm trận điểm, lấy vòng sao trên trời làm trận cái để ẩn chứa một thế giới bên trong, hoàn toàn tách biệt với bên ngoài.
“Uyển Nhi, cô cắn tôi một cái, xem có phải tôi đang nằm mơ không?”, Diệp Phàm nhìn sang Linh Hồ Uyển Nhi, nghiêm túc nói.
“Biến đi!”
Linh Hồ Uyển Nhi lập tức nghiến răng, ở đây đông người, nếu mà ít thì chắc chắc sẽ cắn chết Diệp Phàm.
Diệp Phàm cố gắng khống chế nhịp tim đang nhảy loạn, hỏi: “Tiền bối, ý ông là những người đạt cảnh giới tông sư ở thế giới này đều vào trong núi Thập Vạn rồi sao?”
“Đúng, mà cũng không đúng!”, Thanh Tùng Tử cười bảo.
Diệp Phàm cạn lời, đấy mà được coi là câu trả lời sao?
“Khà khà, nhóc con, tông sư không thể thăm dò, đi đâu về đâu ai mà đoán ra được, nhưng trong tương lai không xa thì đều sẽ xuất hiện”.
“Tại sao?”, Diệp Phàm cau mày.
“Bởi vì đại họa!”, mặt Thanh Tùng Tử nghiêm trọng, trầm giọng nói.
“Họa gì, tiền bối ông có thể nói rõ hơn không?”, Diệp Phàm sốt ruột nói.
Thanh Tùng Tử nhìn vẻ mặt mất kiên nhẫn của mấy người, ông ta lại bình chân như vại ngồi xuống.
Lắc đầu, bình thản nói: “Khát rồi, vai lại hơi mỏi…”
“Má chứ…”
Diệp Phàm muốn đấm ông ta một cái, cái kiểu nói một nửa, khơi gợi trí tò mò xong lại không nói nữa khiến anh tức muốn hộc máu.
“Tiền bối, để tôi rót trà cho ông”.
Sau đó, anh lại nhìn Linh Hồ Uyển Nhi, Linh Hồ Uyển Nhi nhanh chóng bắt sóng, vội vàng chạy ra sau lưng Thanh Tùng Tử.
Nói giọng ngoan ngoãn: “Tiền bối, còn tôi bóp vai cho ông!”
Uống một cốc trà, Thanh Tùng Tử mới mở miệng: “Nói ra có thể các cô cậu sẽ cảm thấy hoang đường, từ sau khi con người bước vào thời kỳ hiện đại hóa, công nghệ văn minh phát triển đến chóng mặt, nhưng nó đã gây ra ô nhiễm cực lớn cho môi trường”.
“Trận pháp đang hoạt động yên ổn bị phá hoại, xuất hiện nhiều vết nứt, vết nứt trong trận pháp bây giờ đang ngày một nhiều thêm, người ở trong đó có thể sẽ ra ngoài”.
“Người trưởng thành trong thế giới thuần võ đạo đến thế giới của chúng ta, dùng ngôn ngữ của người trẻ các cậu chính là BUG?”
“BUG?”
Diệp Phàm sững sờ, từ mà Thanh Tùng Tử nói ra dọa anh sợ đến mức suýt nữa cắn trúng lưỡi mình.
“Sao, người già như tôi không thể lên mạng, học vài từ hot trend à?”, Thanh Tùng Tử cười nhạt, trông vẻ rất tự đắc.
Diệp Phàm hết nói nổi, lão già này dị thật, người ta luyện võ đều thanh tâm quả dục, cố gắng tránh xa xã hội bên ngoài hỗn độn muôn màu.