Thanh Tùng Tử chỉ về phía Diệp Phàm, Diệp Phàm có chút ngơ ra.
Anh lại là người bắt buộc phải tham gia, làm sao có thể chứ.
Tuy hiện tại Diệp Phàm cũng khá mạnh, song anh tự nhận thấy bản thân vẫn chưa đủ tư cách đứng cùng hàng ngũ với người mạnh khác.
“Tiền bối ông không đùa tôi đấy chứ?”, Diệp Phàm nghiêm túc hỏi lại.
“Đương nhiên là không, Long Lân trong tay cậu không phải là một vũ khí đơn giản, nó còn là một chìa khoá!”, Thanh Tùng Tử trầm giọng nói.
“Ông nói là chìa khoá?”
Diệp Phàm lấy con dao Long Lân ra, không thể tưởng tượng nổi.
Anh bất giác nghĩ tới chuyện trước kia sau khi có được Long Lân, gia tộc Kato đến từ Tịch Quốc đã truy sát anh, anh cũng vì việc đó mà đã ra tay giết chết cậu chủ hậu duệ chính tông của gia tộc Kato.
Dẫn tới gia tộc Kato đã tiến hành một loạt các cuộc truy sát, hoá ra là hòng chiếm con dao Long Lân của anh.
Thậm chí võ sĩ Tịch Quốc còn cử ra đội mạnh để truy giết anh.
Chỉ là sau này khi anh rơi xuống biển mất tích, đã khiến bố anh Diệp Phù Sinh nổi cơn thịnh nộ, ra tay giết sạch người Tịch Quốc ở cả thủ đô và thành phố Cảng.
Chuyện này vẫn còn kinh động tới ngày hôm nay, và phía Tịch Quốc không phái thêm người tới thành phổ Cảng giết Diệp Phàm.
Diệp Phàm rất hoài nghi, lẽ nào gia tộc Kato đó biết về bí mật của con dao Long Lân?
“Dựa theo lời đồn, khi thế giới võ thuật cổ đại được thành lập ở núi Thập Vạn, không phải tất cả những người mạnh đều đồng ý, trong đó có một người không đồng ý, song theo vòng xoay thời gian bọn họ vẫn không ngừng phát triển”.
“Tới cuối cùng, những người mạnh này lại phát giác trong tương lai thế giới võ thuật cổ đại trong Thập Vạn có thể sẽ xảy ra tai hoạ, mà sự thật đúng là vậy”.
“Theo thời gian, môi trường thế giới bên ngoài không ngừng xảy ra sự thay đổi, ô nhiễm ngày một nghiêm trọng, người luyện võ cảm nhận được nguyên khí trời đất phát ra ngày một khó khăn, người tập võ bên ngoài ngày một giảm đi, người mạnh lại càng khó xuất hiện”.
“Nguyên khí trời đất?”
Diệp Phàm nghe vậy liền thốt lên, không phải do anh cảm thấy kinh ngạc, mà vì càng nghe lại càng thấy khó hiểu.
Nếu như không phải bộ dạng nghiêm túc của Thanh Tùng Tử, anh còn tưởng ông ta đang nói ra những thứ nhảm nhí!
“Sao vậy, tên nhóc cậu còn biết cả nguyên khí trời đất?”, Thanh Tùng Tử cũng ngạc nhiên theo. . Truyện Hot
“Không biết!”, Diệp Phàm lắc đầu.
“Tôi thật sự rất hoài nghi cậu làm thể nào để trở thành hoá kình tiểu tông sư, những kiến thức cơ bản như vậy mà còn không biết?”
Thanh Tùng Tử khinh thường nói anh một câu, rồi lại tiếp tục: “Nguyên khí là thứ cơ bản nhất trong trời đất, cũng có thể gọi là tinh khí, là năng lượng cơ bản của các hoạt động sống”.
“Lão Tử đã từng nói: Khí là bản chất của vạn vật, nó có mặt ở mọi nơi, giống như một người thường xuyên rèn luyện thân thể, sẽ trông rất có sức sống, tràn đầy năng lượng, như vậy tức là nguyên khí rất vượng”.
“Trang Tử cũng nói: Khí tụ tắc sinh, khí tán tắc tử!”
“Cho nên nguyên khí không chỉ cần thiết đối với những người luyện võ như chúng ta, mà ngay cả những người bình thường không luyện võ cũng cần tới nó. Cho nên nó giải thích được tại sao người cao tuổi sống trong núi thường sẽ sống thọ hơn và khoẻ mạnh những người cao tuổi sống ở thành phố!”