Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Thế nhưng, khi tôi cần cậu, cậu nhớ tới lúc đó đừng có mất hút là được!”, Thanh Tùng Tử nghiêm mặt nói!
Diệp Phàm cũng chỉ gật đầu, anh sẽ không bao giờ làm chuyện bỏ chạy trước giờ lâm trận.
Bởi Diệp Phàm sẽ cảm thấy có lỗi với lương tâm, nếu anh không tìm được Hộ Long Nhất Tộc, để cho những người trong núi Thập Vạn đi ra thế giới bên ngoài tác oai tác quái.
“Reng reng reng...”
Đúng lúc này, điện thoại của Âu Dương Ngọc Quân vang lên, nhìn là số của Lý Thanh Dương, liền bắt máy: “Âu Dương, các cậu trốn ở đâu vậy?”
“Trong một trang trại nhỏ, có chuyện gì sao?”
“Người chúng ta cài vào đã báo tin, nhà họ Âu Dương cho một đoàn xe vừa rời đi, bọn chúng chạy thẳng tới ngã tư đường cao tốc khu vực thành phố Khôn, không biết sẽ rẽ theo hướng nào”, Lý Thanh Dương nói.
“Bọn họ không phải là tới trả thù nhà họ Lý các cậu đấy chứ?”
“Không sai, đoàn xe chạy thẳng lên đường cao tốc, thám tử của nhà chúng tôi đang quay lại”.
“Ngoài ra, các cậu phải chú ý tin tức của giới võ lâm, nhà họ Âu Dương đã treo phần thưởng đáng sợ cho anh Diệp, mức giá hiện tại là một tỉ đô la Mỹ...”
Lý Thanh Dương nói xong liền cúp máy, Âu Dương Ngọc Quân nói lại tình hình cho Diệp Phàm biết.
“Một tỉ đô la Mỹ”.
Diệp Phàm chợt cảm thấy kinh ngạc!
Nhà họ Âu Dương vì để giết anh, lại đưa ra cái giá trên trời một tỉ đô la Mỹ, cùng với những sản vật quý như nhân sâm núi ba trăm năm tuổi.
Hơn nữa, bọn họ còn đăng cả tin lên cả dark web, tới lúc đó không chỉ có những người mạnh trong nước mà còn có cả người mạnh đến từ nước ngoài cũng sẽ tìm tới giết anh.
“Nhóc con, cậu đúng là sao chổi, bây giờ người trên thế giới đều muốn tới giết cậu, khiến tôi cũng cảm thấy có chút kích động theo”.
“Một tỉ đô la Mỹ, đủ để tôi xây thêm một cái tu viện cho Phiêu Miểu Cung”.
Thanh Tùng Tử cười khà khà nói, rồi nhìn về phía Linh Hồ Uyển Nhi: “Cô gái, lời đề nghị của tôi cô đã nghĩ thế nào rồi, anh tài tuấn kiệt của Phiêu Miểu Cung chúng tôi chắc chắn còn mạnh hơn tên nhóc này, cho dù là về sức mạnh hay về tướng mạo, đều vượt trội hơn cả”.
“Ông còn nói nữa? Coi tôi là không khí đấy hả?”, Diệp Phàm liền xù lông.
“Tiền bối, Uyển Nhi cảm ơn ý tốt này của ông!”, Linh Hồ Uyển Nhi nhếch miệng cười.
“Haizzz, đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu mà, đáng tiếc...”, Thanh Tùng Tử lắc đầu, tỏ ra bộ dạng ảo não.
Diệp Phàm vô cùng tức giận, song trên phương diện sức mạnh, đứng trước Thanh Tùng Tử anh đương nhiên anh chẳng là gì, có tức cũng phải cố đè xuống.
“Hừ, nhà họ Âu Dương quả nhiên ác thật sự, bỏ ra cái giá lớn như vậy chỉ để giết tôi...”