“Người ta đang nói chuyện với nhau, cậu chõ miệng vào làm gì hả...”
“Tôi tôi tôi...”, Âu Dương Ngọc Quân ấp úng một lúc, mãi mới kịp phản ứng lại, phát hiện ra việc chen ngang vừa rồi của mình là không thích hợp cho lắm.
Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Phàm vang lên, sát khí trên người đột nhiên bùng lên, lửa giận như quấn chặt lấy anh.
“Sao vậy ạ?”, Âu Dương Ngọc Quân vội vàng nói.
“Tránh của nào trời trao của ấy, Hân Tuệ bị người của Vạn Chung Môn và Hồn Thiên Môn bắt đi rồi, bây giờ đang ép tôi trở về”.
Diệp Phàm lạnh lùng nói, thực ra lần đầu anh gọi cho Vu Hân Tuệ, nhưng khi đó cô ta để máy ở chế độ im lặng, lại đeo tai nghe khi đi ngủ, cho nên không nghe thấy điện thoại của Diệp Phàm.
“Ba ngày, là đủ!” <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Diệp Phàm giọng lạnh như băng, bọn họ lúc này ai nấy cũng đều bị thương, đều cần phải tịnh dưỡng vài ngày, bằng không nếu liên tục chiến đấu sẽ khiến cơ thể không chống đỡ nổi.
Hơn nữa, lần này quay về không chỉ phải giết Ngô Triết và Hà Khôn mà cũng phải kết thúc ân oán với Lăng Tiêu Sơn.
Trước kia chỉ có mình anh, ít nhiều cũng cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, nhưng bây giờ còn có nhóm tàn dư của Âu Dương Thiên Hồng, đang ở bên cạnh, cho nên việc tiêu diệt Lăng Tiêu Sơn không chỉ còn là giấc mơ!
Còn lúc này ở thủ đô xa xôi, trong một căn nhà tứ hợp viện bình thường dưới chân Trường Thành, có mấy người cao tuổi đang ngồi nói chuyện.
Trước mặt bọn họ có đặt một cái bàn, bên trên còn đang phát đoạn video của Ngô Triết và Hà Khôn ghi lại.
“Những thế lực tu luyện võ càng ngày càng quá đáng, người bình thường nói bắt là bắt...”, một ông tỏ rõ sự tức giận.
“Cho nên càng cho thấy rõ tác dụng con dao sắc bén kia của Diệp Phàm, thừa nước đục thả câu, dùng con dao từ từ đâm thẳng vào tim bọn chúng...”
Lại một ông cụ khác lên tiếng, nếu như Diệp Phàm có mặt ở đây chắc chắn sẽ nhận ra.
Ông nội của Long Linh, Hắc Long Chủ - một trong ba Long của Ám Long Hoa Hạ.
“Đấy mới là điều thứ nhất, vẫn còn điều thứ hai chính là động tĩnh thay đổi của nơi đó càng ngày càng lớn”.
“Núi Thập Vạn?”
“Đúng thế, ngoài chỗ đó ra, những chỗ khác cũng không khiến chúng ta phải lo lắng như vậy!”
Các Long đều tỏ ra trầm ngâm, những người trong núi Thập Vạn mà xông ra nhất định sẽ gây ra mối đe doạ cực lớn đối với sự an toàn của xã hội.
“Binh tới dùng tướng chặn, nước tới dùng đất lấp, hiện tại lo lắng cũng chẳng có ích gì!”, Hắc Long thở dài nói.
Dù sao có vài chuyện, không phải cứ có người là thực hiện được.
Thời gian dần qua đi, những người mắng chửi Diệp Phàm ngày càng một nhiều hơn, Vu Hân Tuệ cũng gặp phải chút hành hạ.
Miệng của cô ta bị đánh bật máu, xem ra bị đánh rất đau.
“Hôm nay là ngày cuối cùng, Diệp Phàm nếu như còn không xuất hiện, thì hai mươi mấy anh em đã phải nhịn ít nhất hai mươi năm đang đợi cô đấy, ha ha ha...”
Hà Khôn điên cuồng cười ha hả, Vu Hân Tuệ nghe vậy mặt liền trắng bệch ra, thân thể kiều diễm của cô ta đang khẽ run lên.
Gừ!