Sau đó, cánh cửa của cả ba chiếc xe cùng mở ra một lúc.
“Diệp Phàm, hoá ra là Diệp Phàm...”
“Hắn ta thật sự tới rồi, lại còn dẫn theo cả người tới...”
Ba chiếc taxi chạy thẳng đến trước cổng, sau khi bọn Diệp Phàm xuống xe thì ba chiếc xe đó liền nhanh chóng phóng khỏi đó như tên bay.
Mẹ kiếp, thật sự quá đáng sợ, nếu như ba tài xế đó biết được tình hình thế này thì dù có nói gì thì họ cũng sẽ không đến đây đâu.
Bên trong biệt thự của nhà họ Hàn, Ngô Triết vác Vu Hân Tuệ, đang chuẩn bị đi thì nghe thấy bên ngoài có động tĩnh nên đã dừng chân lại.
Tiếp ngay đó thì nhìn thấy Diệp Phàm dẫn người tiến vào trong. Mặt Ngô Triết lập tức biến sắc, gã ta vác Vu Hân Tuệ quay trở lại.
“Diệp Phàm, cuối cùng thì cái tên rùa rụt đầu nhà mày cũng chịu xuất hiện rồi!”, Ngô Triết nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng rồi chế giễu.
“Diệp Phàm, mày bất trung, bất nghĩa, bất hiếu, bọn tao sẽ lấy mạng mày!”, Hà Khôn lạnh lùng hét lớn.
Diệp Phàm nhìn sang Hà Khôn, vẻ mặt đột nhiên lộ vẻ mất kiên nhẫn rồi nói: “Tránh sang một bên đi, lát nữa sẽ nói chuyện với mày sau!”
Chậc!
Mọi người liền ngây ra, ý của Diệp Phàm là gì?
Hà Khôn ngây ra một lúc, sắc mặt đột nhiên sầm xuống không gì bằng, bất giác nắm chặt bàn tay lại thành nắm đấm.
“Diệp Phàm, mày thật ngông cuồng!”. Hà Khôn ghì giọng hét, hắn ta vung cánh tay, một luồng ánh sáng xanh liền phóng về phía Diệp Phàm.
Vút!
Long Lân lướt qua, luồng sáng xanh đó bị chặt đứt làm đôi.
“Chung Trùng?”
Diệp Phong cười lạnh lùng và nói: “Tao biết mày là người do Lâm Thanh Đế phái đến, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện sau”.
Hà Khôn nheo mắt lại và nói: “Mày đoán không sai, Thanh Đế là sư đệ của tao!”
“Hehe, mày chỉ là một kẻ thua cuộc mà thôi!”
Diệp Phàm châm biếm nói: “Không ngại nói cho mày biết, trong mắt tao mày chỉ là một con chó chết chủ”.
“Ngông cuồng tột độ!”, Hà Khôn lập tức giận dữ hét lên.
Nhưng Diệp Phàm không thèm để ý đến hắn ta nữa, anh quay đầu nhìn sang Ngô Triết và nói: “Mày là người của Hồn Thiên Môn, nếu như tao đoán không nhầm thì Tiêu Mặc Sanh đã phái mày đến có đúng không?”
Ngô Triết chau mày, không biết tại sao Diệp Phàm lại đoán được.
“Mày không cần phải phủ nhận, sớm muộn gì thì tao cũng sẽ giết chết Tiêu Mặc Sanh, bây giờ mày lập tức thả người phụ nữ trên vai xuống cho tao!”. Diệp Phàm chỉ vào Ngô Triết và lạnh lùng nói.
“Mày là cái thá gì, mày bảo tao thả xuống thì tao phải thả xuống sao?”
Ngô Triết cười lạnh lùng, đưa tay ra vỗ mạnh vào chỗ đó của Vu Hân Tuệ. Vu Hân Tuệ lập tức thét lên.