Phá Quân Mệnh

Vạn Chung Môn chuyên về luyện độc, mặc dù mạnh mẽ lạ thường nhưng Chung Thuật vốn dĩ là một loại thuật pháp khá nham hiểm.

Âm thầm hạ độc, khống chế kẻ địch có thể khiến người khác không thể đề phòng, nhưng nếu đánh trực diện thì lại có phần lực bất tòng tâm.

“Diệp Phàm, đó đều là người của Hồn Thiên Môn bọn tao, mày đang gây rắc rối lớn cho mình đấy!”

Ngô Triết giận dữ hét lên, bọn Âu Dương Hải ra tay không chút nể tình, các sư đệ lần lượt ngã xuống khiến tim gã ta như muốn rỉ máu.

“Hừm, lúc mày giết người, mày chưa từng nghĩ đến việc sẽ bị giết lại sao?”

Diệp Phàm cười lạnh lùng, đấm một đấm khiến Ngô Triết phải lùi về sau, sau đó thì búng người lên, giơ chân đá mạnh lên vai của Ngô Triết.

Rắc rắc!

Một âm thanh giòn tan vang lên, xương bả vai của Ngô Triết nứt vỡ, gã ta nhào xuống đất.


“Ọc!”

Toàn thân Ngô Triết run lên, gã ta nôn ra một ngụm máu tươi đặc quánh.

Bụp!

Diệp Phàm lại đá một đá lên xương đầu gối của Ngô Triết, Ngô Triết lập tức quỳ xuống.

Một mặt khác, Âu Dương Hải tấn công Hà Khôn kịch liệt, khiến toàn thân run lên, hắn ta vốn dĩ không phải là đối thủ của Âu Dương Hải.

Nên biết rằng, Âu Dương Hải có khả năng chiến đấu tương đương với tứ trưởng Lão Âu Dương Nghị của nhà họ Âu Dương đấy.

Ầm!


Một âm thanh lớn vang lên, Hà Khôn bị Âu Dương Hải đá bay ra, rơi mạnh xuống mặt đất.

Đến lúc này, tất cả những người được Hà Khôn cũng như Ngô Triết dẫn đến đều đã bị khống chế hết, cộng cả hai băng nhóm lại với nhau thì cũng chỉ có năm người còn sống sót.

“Đệch, đám người do Diệp thâm nho tìm đến dữ dằn thật, giết chết hết cả đám người!”

“Thật đúng là không bắt được gà lại còn mất thóc, lấy đá tự đập chân mình đây mà…”

Mọi người ai cũng xuýt xoa, trước đây Ngô Triết và Hà Khôn độc ác, bá đạo đến thế nào, vậy mà bây giờ tên nào tên nấy cũng như một con chó chết.

Người nhà họ Hàn thì lại càng kinh ngạc đến mức nói không nên lời, ánh mắt họ nhìn Diệp Phàm đầy vẻ lo sợ.

Diệp Phàm bước qua đỡ Vu Hân Tuệ đứng dậy, nhìn lên vết thương trên mặt cô ta và nói với vẻ áy náy: “Xin lỗi Hân Tuệ, đã để cô phải sợ hãi rồi!”

“Không sao, anh đến rất đúng lúc!”. Vu Hân Tuệ lau đi nước mắt ở đuôi mắt rồi nói.

Đến chậm thêm mười lăm phút nữa thì mọi thứ đã trễ. Nếu như bị Ngô Triết làm nhục thì Vu Hân Tuệ cũng sẽ không sống nữa, chỉ có thể tự sát để bảo vệ sự tôn nghiêm cuối cùng của mình thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận