Phụt phụt phụt!
Ba người còn lại lần lượt bị cắt vào yết hầu, chết thảm ngay tại trận.
Đến lúc này người của Ngô Triết và Hà Khôn đều bị chết thảm!
Nhà họ Hàn ai nấy mặt trắng bệch, Diệp Phàm quay đầu lại lạnh lùng nhìn bọn họ.
“Ai đưa ra chủ ý bắt Hân Tuệ?”
“Cậu ta, là cậu ta...”
Ngoại trừ bố Hàn Tùng ra, tất cả người nhà họ Hàn đều chỉ về phía Hàn Tùng, giọt máu đào trong nháy mắt đã thành ao nước lã!
Hàn Tùng run như cầy sấy, vội vàng quỳ sụp xuống trước mặt Diệp Phàm.
“Diệp Phàm...anh rể em sai rồi, tha cho em đi, lúc đó đầu em có vấn đề...”
Hàn Tùng ít tuổi hơn Hàn Tuyết, cho nên đương nhiên phải gọi Diệp Phàm là anh rể, chỉ có điều câu anh rể này đã quá muộn rồi!
Bố của Hàn Tùng cũng quỳ xuống cầu xin: “Diệp Phàm, Tiểu Tùng còn nhỏ, lại nhát, cậu đừng so đo với nó làm gì, sau này chúng tôi nhất định sẽ giữ mồm giữ miệng...”
“Hai lăm rồi còn nhỏ cái gì?”
Diệp Phàm lạnh lùng cười, đi về phía hai bố con anh ta, Hàn Tùng sợ tới run người, bố anh ta cũng sợ hãi không kém, nhào ra ôm lấy chân Diệp Phàm, để anh không tiếp tục bước về phía trước.
“Bịch!”
Diệp Phàm giơ chân lên đá một cái, bố của Hàn Tùng liền bay ra hai mét, sau đó đi tới trước mặt Hàn Tùng, túm lấy cổ áo anh ta kéo lên.
Ánh mắt thâm trầm của anh nhìn thẳng vào Hàn Tùng: “Trước kia là vì Tiểu Tuyết, tôi đã nhân từ tha cho các người hết lần này tới lần khác”.
“Nhưng các người không biết tốt xấu, lại coi lòng nhân từ của tôi là sự hèn nhát, hết lần này tới lần khác hại người của tôi, nếu đã như vậy, thì lần này đi chết đi!”
Phụt!
Thấy tôi nhân từ thì nghĩ là yếu đuối sao?
Khi Diệp Phàm nói ra câu này, đám người nhà họ Hàn run rẩy toàn thân.
Câu nói lạnh lùng như vậy cũng đủ để thấy rõ hai năm qua, Diệp Phàm đã chịu đựng biết bao nhiêu bất công và oan uất.
Anh đâm xuyên ngực Hàn Tùng không chút do dự, hành động này thể hiện sự thay đổi của anh, sau này khi đối diện với người nhà họ Hàn thì anh sẽ không còn nhân từ nữa!
Bố của Hàn Tùng khóc lóc thảm thiết, hận chết Diệp Phàm nhưng lại không dám tiến lên dù chỉ một bước.
Có những lỗi lầm không cách nào có thể tha thứ, cái giá phải trả chính là mạng của bản thân mình!
Nếu như anh đến trễ hơn chỉ một phút thì Vu Hân Tuệ chắc chắn sẽ chết, anh rất hiểu người phụ nữ mạnh mẽ này!
Hai mắt Vu Hân Tuệ đẫm lệ đứng bên cạnh, run rẩy che miệng lại, cảnh tượng máu tanh này khiến cô ta hoảng sợ.
Thế nhưng, sự tồn tại của Diệp Phàm lại khiến cô ta cảm thấy vô cùng an toàn, như một bến cảng vậy.
Chỉ là, trong lòng Vu Hân Tuệ lập tức có chút buồn bã, Diệp Phàm quá ưu tú mà cô ta chỉ là con gái của một gia đình bình thường, không xứng với Diệp Phàm…
“Kinh thật, cũng mạnh quá! Tôi có linh cảm sau này Liên minh diệt Diệp rồi sẽ bị thiệt hại nặng thôi, Diệp Phàm quá mạnh, vả lại cả đám người này của anh ta cũng mạnh mẽ phi thường!”