Chương có nội dung bằng hình ảnh
Âu Dương Phổ đã bị giam cầm nhiều năm như vậy, hiện tại lại có thể nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng vẫn cứ dũng mãnh như vậy.
“A…”
Đệ tử của Lăng Tiêu Sơn hét lên, Tề Vân Huyên bị một kích của Linh Hồ Uyển Nhi đâm xuyên vai, mũi kiếm lộ ra từ phía sau.
Tề Vân Huyên thống khổ la hét, thực lực của Linh Hồ Uyển Nhi mạnh hơn cô ta không ít, cùng cô chiến đấu vô cùng khó khăn.
Chiêu hỉ xích thiên nhai, nhất tuyến trảm cần phải có nội lực hùng hậu chống đỡ, rõ ràng nội lực của cô ta không đủ để thi triển thêm lần nữa. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Nhưng Linh Hồ Uyển Nhi không sử dụng bất kỳ võ công cao cường nào, chỉ dựa vào nội lực mạnh mẽ của bản thân để nghiền ép cô ta.
Võ công trong thiên hạ không chỉ có tốc độc không phá lấy lực phá vạn pháp, khi sức mạnh đủ lớn thì mọi vật cản đều trở nên vô dụng.
Tề Vân Huyên uất nghẹn trong lòng, từ nhỏ cô ta đã là con gái của trời, nhưng dung mạo khí chất đều thua không còn manh giáp trước người phụ nữ đối diện này.
“Huyên Nhi…”, Tề Đạo Đỉnh hét lớn, con gái bị thương khiến ông ta phẫn nộ ngút trời.
Nhưng thực lực của đám người trước mặt này không tầm thường, Âu Dương Phổ chặt chẽ cản đường ông ta, muốn qua đó giúp đỡ cũng không được.
“Các người rốt cuộc là thế lực nào, tại sao lại muốn chống đối với Lăng Tiêu Sơn?”, Tề Đạo Đỉnh nghẹn đắng gào to.
“Thánh môn chúng tôi…”
“Tôi muốn nghe lời nói thật, đã đến nước này rồi, che đậy còn gì thú vị nữa sao?”
Tề Đạo Đỉnh cắt ngang lời nói của Âu Dương Phổ, căm tức há miệng quát: “Các người rốt cuộc có phải là người của Diệp Phàm hay không?”
Tề Đạo Đỉnh có lý do chính đáng để nghi ngờ đối phương là người của Diệp Phàm, thậm chí ông ta còn hoài nghi người đang đứng trước mặt ông ta lúc này chính là Diệp Phàm.
Nếu Bành Việt thực sự gặp phải sự chặn giết của Diệp Phàm, không phải sẽ thông báo cho họ càng sớm càng tốt hay sao?
Hơn nữa thành phố Cảng nhiều người phức tạp, các loại tin đồn sớm đã bay đầy trời, không thể nào cho tới giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.
“Ha ha ha…”