Chương có nội dung bằng hình ảnh
Đại trưởng lão nửa bị phế, Tề Đạo Đỉnh thì đầm đìa máu tươi, các trưởng lão có người chết, kẻ bị thương, đệ tử cốt cán đều thương tàn.
“Bành Việt, tông chủ, kêu Bành Việt tới…”, Hạ Hồng rống lên, giọng đầy oán hận.
“Diệp Phàm, đồng ý với một yêu cầu của tôi, để tên nghiệp chướng Bành Việt đó tới, được không?”, Tề Đạo Đỉnh nhìn Diệp Phàm gào to.
“Nhị trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn các ông?”, Diệp Phàm lau đi vết máu nơi khóe miệng, nghi hoặc hỏi.
“Đúng, tên chó chết đó nói là đang giao chiến với cậu tại thành phố Cảng, con mẹ hắn…”, Tề Đạo Đỉnh chửi rủa, lúc này còn đâu phong thái của một tông chủ. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Diệp Phàm có chút ngỡ ngàng, thực ra anh cũng có chút ngờ vực.
Lăng Tiêu Sơn thế nhưng là thế lực tu võ lớn nhất của thành phố Cảng, sau khi bọn họ tiến công vào, làm sao có thể có nhiều người như vậy, hơn nữa trong số các đệ tử trẻ tuổi lại có rất ít cao thủ.
Theo lời của thất trưởng lão Lăng Tiêu Sơn, lúc đầu bị bọn họ giết một tứ trưởng lão, ngoài đại trưởng lão ra thì chỉ còn lại mình ngũ trưởng lão, tam trưởng lão, ba người còn lại đều không có mặt.
“Diệp Phàm, hôm nay Lăng Tiêu Sơn bại rồi, để Bành Việt đến, thứ chó chết đó dối trên gạt dưới nên bị xử chết, xin cậu đồng ý với tôi!”, Tề Đạo Đỉnh căm thù Bành Việt đến tận xương tủy, lại một lần nữa van xin.
“Ha ha, nếu không ngoài dự đoán của tôi thì Bành Việt dẫn dắt nhóm tinh nhuệ của các người rời đi, ông bảo tôi kêu ông ta trở lại để chiến đấu với họ à?”, Diệp Phàm cười lạnh.
“Diệp Phàm, chúng tôi cầu....”
“Được rồi!”
Hạ Hồng định nói tiếp nhưng Diệp Phàm đã ngắt lời ông ta, lạnh lùng nói: “Chuyện của Bành Việt, tự tôi sẽ giết ông ta, các người không cần lo lắng chuyện này!"
“Tề Đạo Đỉnh tôi không yếu hơn người khác!”
Tề Đạo Đỉnh giận dữ gầm lên, chịu đựng cơn đau dữ dội từ chiếc chân bị gãy, gượng dậy từ trên mặt đất lao về phía Diệp Phàm.
“Cho tôi một cái chết danh dự đi!”
Soạt!
Bá binh hoàng tuyền vào tay, Thập tam đao Phong Ma, đao thứ ba: truy hồn đoạt mệnh!