“Đi, đi tìm gia chủ nhà họ Khổng, hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu hành động!”
Bành Việt đứng dậy, rảo bước đi ra ngoài cửa.
Trong phòng khách nhà họ Khổng, mấy người nhà họ Khổng đang nói chuyện cùng với hai trưởng lão khác mà Bành Việt đưa tới, bọn họ không hề biết chuyện xảy ra ở Lăng Tiêu Sơn.
“Bành Việt, Lăng Tiêu Sơn sao rồi?”, thất trưởng lão Trương Khánh thấy bọn họ đi vào liền hỏi han.
“Một mình Diệp Phàm không dám đến Lăng Tiêu Sơn, hắn bỏ tiền ra thuê một vài người đi thám thính, bây giờ bị bắt hết rồi, đang thẩm vấn…”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Bành Việt cười nói.
“Ông nói hắn bỏ tiền ra thuê người sao?”, Trương Khánh hơi ngạc nhiên hỏi lại.
“Không sai, có phải cảm thấy rất buồn cười không, ông gọi điện hỏi là biết…”, Bành Việt lớn gan nói.
“Không gọi đâu, có lẽ tên Diệp Phàm kia không có gan, bản thân hắn không dám đi nên mới tìm người đi thay…”, Trương Khánh lắc đầu châm chọc.
Bành Việt thở phào nhẹ nhõm, nếu Trương Khánh gọi điện thật thì lời nói dối của ông ta ắt sẽ vỡ lở.
Trong phòng khách vang lên tràng cười châm biếm, Bành Việt thấy càng nói càng đi xa, bị hỏi đủ thứ chuyện, nên ông ta vội vàng chặn câu hỏi của mọi người!
“Mọi người, vấn đề quan trọng bây giờ không phải là Diệp Phàm, mà là thành phố Cảng!”
Bành Việt trầm ngâm nói: “Bây giờ thành phố Cảng đã xảy ra nhiều trận chiến, tranh đấu ngày càng quyết liệt, giờ là lúc chúng ta nên ra tay rồi!”
Bành Việt nói xong, sự chú ý của mọi người lập tức bị thu hút, vấn đề bọn họ nên quan tâm bây giờ là thế giới ngầm của thành phố Cảng, chứ không phải Diệp Phàm.
Cũng vào lúc này, trong Lăng Tiêu Sơn, Diệp Phàm vứt điện thoại của Hạ Hồng đi, vừa rồi anh chính là người nghe máy.
Nhóm Âu Dương Hải đang di chuyển đồ đạc, chỉ cần là đồ có giá trị của Lăng Tiêu Sơn, cho dù là một viên đá cũng không bỏ qua.
Trên mặt ai cũng nở nụ cười cực kỳ vui vẻ rạng rỡ!
“Nhiều đồ tốt như này, Thánh Môn của chúng ta lại lớn mạnh thêm mấy phần rồi, cướp của người giàu chia cho người nghèo, đúng là vui sướng không gì bằng!”, Diệp Phàm nhìn xe chở đầy hành hóa bật cười ha hả.
….
Tại hồ Thanh Hải, cách Lăng Tiêu Sơn hơn ngàn ki-lô-mét, Hàn Tuyết giờ đây đang cau mày, vẻ mặt không được vui.
Hàn Tử Di và Hàn Tại Dần đứng bên cạnh cô,
Hai người cũng lộ vẻ giận dữ, Hàn Tử Di bực bội trừng mắt lườm ba người trước mặt, trong ánh mắt còn hiện lên tia “thương xót người thiểu năng trí tuệ”!