“Được rồi, không sao rồi!”
Hàn Tuyết hít một hơi thật sâu rồi nói, không gọi được cho Diệp Phàm, có muốn nói lời từ biệt cũng không còn cơ hội.
Vì cô cảm thấy có chút bất an với thế giới khác mà Thu Lam vừa nói tới, cô sợ cô sẽ bị mang tới một hòn đảo hoang ngoài biển, nếu thật như vậy thì cho dù Diệp Phàm có muốn tìm cô cũng sẽ rất khó.
“Chị, chị thật sự phải đi với bọn họ sao?”, Hàn Tử Di nói, nước mắt lã chã tuôn rơi.
“Không phải khóc, còn khóc nữa là không xinh đâu!”, Hàn Tuyết gượng cười, khoé mắt đỏ hoe mà gạt nước mắt.
“Hừ, lớn rồi mà còn khóc nhè, thật mất mặt!”, Kim Yến Nhi giọng coi thường nói.
“Liên quan gì tới cô chứ hả, cô không nói thì sẽ chết hả”.
Hàn Tử Di liền gào lên, hận một nỗi không thể nhổ vào mặt cô ta, Hàn Tử Di rất ghét cô gái còn ít tuổi này.
“Hừ, cãi nhau với cô thật không đáng, đúng là đồ khóc nhè chè thiu!”, Kim Yến Nhi coi thường ra mặt.
“Tử Di, không phải để ý tới cô ta”.
Hàn Tuyết ôm chầm lấy Hàn Tử Di, sau đó liền tới ôm Hàn Tại Dần, nước mắt cứ thế trào ra.
“Cũng không phải sinh ly tử biệt, khóc cái gì cơ chứ, thật không hiểu nổi mấy người, chẳng trách tại sao lại yếu xìu như vậy, chẳng khác nào mấy con gà con!”
Kim Yến Nhi bĩu môi, lần này đến cả Thu Lam cũng thấy phiền.
Kim Yến Nhi thấy Thu Lam không vui, liền đi tới làm nũng: “Sư phụ, con không nói nữa, sư phụ đừng giận mà”.
“Con chỉ không vừa mắt bộ dạng của bọn họ, sư phụ mạnh như vậy, người ta còn phải cầu xin được làm đệ tử của sư phụ, cô ta lại lấy hết lý do này tới lý do khác lần khất, không cảm ơn thì thôi, còn nói những lời khó nghe!”
“Được rồi, sư phụ tự biết!”
Thu Lam nhìn Hàn Tuyết, trong lòng có chút kỳ vọng, thu nhận Hàn Tuyết làm đệ tử?
Cô ta sợ mình không có đủ tư cách!
“Bố, Tử Di, hai người nói với Diệp Phàm, nhắc anh ấy nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, con sẽ trở về tìm anh ấy!”
Hàn Tuyết ứa nước mắt xua tay, lần này đi, không biết bao giờ mới gặp lại.
Thế nhưng Thu Lam có thể xuất hiện ở đây, thì Hàn Tuyết cũng tin một ngày nào đó cô cũng có thể trở lại, cho dù hiện tại có phải đi tới một hòn đảo xa xôi vạn dặm.
“Tiểu Tuyết...”
“Chị...”
Hàn Tại Dần tròng mắt đỏ hoe, Hàn Tử Di cố gắng không khóc.