Bên trong xe đi đầu, Âu Dương Đạo Vĩ ngồi ở ghế phụ, nhìn thấy hai chữ thủ đô, sắc mặt liền trở nên lạnh lẽo.
Tốc độ của bọn họ không phải là rất nhanh, bởi vì trên đường còn phải tiết kiệm sức lực, dù sao thì nhà họ Diệp cũng là một trong bốn gia tộc lớn nhất ở thủ đô.
Chắc chắn phải có nền tảng nhất định, bọn họ bắt buộc phải cẩn thận đối phó, để tránh bị thất bại!
Nếu thất bại ở đây, danh tiếng của nhà Âu Dương sẽ thật sự mất sạch, như vậy thì ai cũng dám lên chà đạp.
“Nhị trưởng lão, chúng ta đến nhà họ Diệp trước, hay là nghỉ ngơi trước đã?”, ngồi ở hàng ghế sau, chính là lục trưởng lão Âu Dương Nghị, lúc này lão ta mới lên tiếng hỏi.
“Nghỉ ngơi trước, sau đó lấy trạng thái tốt nhất đi đè bẹp nhà họ Diệp, không tha cho một ai, tôi phải khiến Diệp Phàm đau khổ, đau khổ đến mức hận không thể tự sát chết quách đi!”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Âu Dương Đạo Vĩ gằn giọng hung tàn nói, có thể thấy ông ta oán hận Diệp Phàm đến mức nào!
Lúc này ở nhà họ Diệp, vẫn bình lặng như không, không ai cảm nhận được một trận đại chiến đang tới gần.
….
Sân bay Quốc tế thành phố Cảng, sau khi bay hơn một tiếng, máy bay đã tới nơi.
Diệp Phàm và Linh Hồ Uyển Nhi xuống máy bay, đến thẳng bệnh viện Hoa Nhân số một Thanh Hải.
Trong hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật, Hàn Tử Di vẫn đang khóc nức nở, nước mắt cũng như đã cạn khô.
Vào gần bốn tiếng rồi, ca phẫu thuật của Hàn Tại Dần vẫn chưa xong.
Đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân vội vã, cô nhanh chóng ngẩng đầu liền nhìn thấy Diệp Phàm và Linh Hồ Uyển Nhi chạy tới.
“Anh rể!”
Hàn Tử Di hét lên, vội chạy lên nhào tới ôm chầm Diệp Phàm.
“Được rồi, anh đến rồi, đừng sợ, có anh đây rồi!”
Diệp Phàm khẽ vỗ Hàn Tử Di, an ủi đối phương một chút, lúc này cô ấy mới thôi nức nở.
“Tử Di, em kể lại đại khái sự việc cho anh trước đi!”
Lúc này cửa phòng phẫu thuật đang đóng, Diệp Phàm cũng không thể đi vào tuỳ tiện nên muốn tìm hiểu tường tận mọi chuyện trước.
“Có cả chị với bố nữa! Ba người bọn em chơi đùa quanh hồ Thanh Hải, trời hôm nay cũng khá lạnh, cũng không quá đông người. Bọn em gặp phải hai nữ một nam, sau khi một người phụ nữ trong đó nhìn thấy chị thì cứ luôn đi theo bọn em, nói cái gì mà thế giới nào đó của bọn họ thích hợp với chị hơn, còn nói chỗ này của chúng ta sau này sẽ xảy ra chuyện…”
Hàn Tử Di cũng không rõ hiểu gì mà vẫn cố gắng kể lại, Diệp Phàm cau mày.
Một thế giới khác, võ công cao cường, mặc quần áo thời xưa.
Diệp Phàm càng cau chặt mày, trong đầu anh đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, anh quay sang nhìn Linh Hồ Uyển Nhi, cô ta cũng đang nhìn anh.
“Chẳng lẽ là người của nơi đó?”. Hai người gần như là mở miệng cùng lúc, họ đều nghĩ đến một nơi.
“Tử Di, đối phương còn nói lời gì kỳ lạ nữa hay không, ví dụ như mấy lời em nghe không thể hiểu nổi ấy!”, Diệp Phàm hỏi.