Phá Quân Mệnh

Hàn Tử Di nói xong nhớ lại cảnh tượng lúc đó lại khóc nấc lên.

“Anh biết rồi!”

Ánh mắt Diệp Phàm lạnh băng, đây chẳng phải là thuốc trị thương gì cả mà chính là thuốc độc.

“Bác sĩ, tôi có biết Đông y, tôi cần phải đi vào đích thân mình vào chẩn đoán!”

Diệp Phàm trầm giọng nói, từ nhỏ anh đã học Đông y. Muốn giết người thì nhất định phải học cứu người, nhất là để tự cứu bản thân mình, nếu không nhờ nắm chắc kiến thức Đông y thì cỏ trên mộ Diệp Phàm cũng đã cao ba mét rồi.

“Rất xin lỗi, chúng tôi không thể để anh đi vào phòng phẫu thuật được!”. Nam bác sĩ lập tức từ chối.



Đừng nói là biết Đông y, cho dù là Tây y thì cũng không được. Phòng phẫu thuật là môi trường vô khuẩn, không phải bất kỳ ai cũng có thể đi vào.


“Không kịp nữa rồi, tôi nhất định phải đi vào!”

Vừa dứt lời, cả người Diệp Phàm chợt nhoáng lên một cái, xông thẳng vào phòng phẫu thuật.

Nam bác sĩ lập tức như bị hoa mắt, Diệp Phàm đã biến mất không thấy đâu, khi nhìn lại lần nữa thì bác sĩ này đã thấy anh đẩy cửa phòng phẫu thuật ra.

“Không được đi vào…”

Bác sĩ hét lớn, Linh Hồ Uyển Nhi liền cử động tay mình, suýt nữa đã khiến nam bác sĩ té ngã, mà lúc này Diệp Phàm đã lách mình đi vào.

Diệp Phàm đi vào trong phòng phẫu thuật khiến mọi người bên trong đều giật mình.

“Anh là ai, lập tức đi ra ngoài ngay!”

Một y tá lập tức đi đến, giơ tay ngăn cản Diệp Phàm, không để cho anh bước vào bên trong.


“Tôi đến cứu người, nếu không tôi sẽ không ký giấy báo bệnh tình nguy hiểm kia”.

Diệp Phàm nói một câu rồi nắm cánh tay y tá, gạt qua cô ta qua một bên, lập tức đi đến phía trước phòng phẫu thuật.

Lúc này, toàn thân Hàn Tại Dần đều đang được cắm đầy các ống dẫn, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng nhợt, hình ảnh trên điện tâm đồ bên cạnh đang nhảy lên vô cùng chậm. Một khi đã trở thành một đường thẳng thì Hàn Tại Dần hoàn toàn mất mạng.

“Mọi người tránh ra đi, tôi là con rể ông ấy, có vấn đề gì xảy ra tôi sẽ chịu trách nhiệm tất cả!”

“Như vậy cũng không được, anh không phải bác sĩ, chúng tôi không thể để anh đến gần bệnh nhân!”

Bác sĩ mổ chính nghiêm túc từ chối, lúc này cửa phòng phẫu thuật lại bị đẩy ra, nam bác sĩ kia với cả mấy người Hàn Tử Di đều đi vào.

“Chủ nhiệm, tôi không cản được, bọn họ không ký giấy thông báo mà cứ khăng khăng muốn vào!”. Bác sĩ thông báo khi nãy vội giải thích.

“Tôi là con gái ruột của ông ấy, để anh rể tôi chữa trị đi, xảy ra vấn đề gì thì chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm!”, Hàn Tử Di kiên định nói, cô tin tưởng Diệp Phàm vô điều kiện.

Mọi người có chút bối rối, nhất là nam bác sĩ kia, làm loạn một hồi thì ra Diệp Phàm và Hàn Tử Di lại không phải quan hệ vợ chồng.

“Tránh ra đi, tôi không muốn làm hại mọi người!”

Diệp Phàm đẩy bác sĩ mổ chính ra, lấy túi của mình, lôi ra một cái túi nhỏ da bò, bên trong xếp hai hàng kim châm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận