Chương có nội dung bằng hình ảnh
Những người khác cũng bật cười, ý của Âu Dương Đạo Vĩ rất rõ ràng, sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi!
...
Thanh Hải, bệnh viện Nhân Ái số 1, Hàn Tại Dần đã tỉnh lại.
"Bố, cuối cùng bố cũng tỉnh lại, hu hu hu, con đã nghĩ rằng con sẽ không bao giờ gặp lại bố nữa..."
Hàn Tử Di ngồi bên giường Hàn Tại Dần nghẹn ngào lớn, nước mắt như hạt châu rơi lã chã.
"Đừng khóc, đều thành mèo con rồi..."
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Hàn Tại Dần miễn cưỡng vươn tay ra, lau nước mắt cho cô ấy.
Các bác sĩ và y tá đứng xung quanh lúc này mặt đều dại ra, vẻ mặt đầy vẻ không thể tin được.
Một người bị tuyên bố đã chết vậy mà thực sự sống lại.
Hàn Tại Dần nhìn Diệp Phàm, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc: "Diệp Phàm, con cũng ở đây, Hàn Tuyết nó..."
"Bố, khoan hãy nói chuyện!"
Diệp Phàm ngắt lời Hàn Tại Dần, sau đó kéo Hàn Tử Di đứng dậy: "Tử Di, em đứng lên trước, vết thương của bố còn chưa khâu lại!”
Lúc này, tác dụng của thuốc tê vẫn chưa hết nên Hàn Tại Dần vẫn chưa cảm thấy đau đớn.
“Bác sĩ, nhờ ông khâu vết thương lại giùm, tiền phải trả thì chúng tôi không thiếu một đồng!”, Diệp Phàm nói với bác sĩ phẫu thuật chính.
"Được...được...."
Bác sĩ phẫu thuật chính đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy kỳ tích như vậy.
"Sát trùng ngay lập tức, bắt đầu khâu vết thương..."
...
Trong núi rừng bao la, Hàn Tuyết được Thu Lam dắt đi trong núi, cây cối xanh um tươi tốt che khuất bầu trời, ngay cả những vì sao trên trời cũng không rõ ràng.
"Hàn Tuyết, nếu thêm năm trăm mét, cô sẽ đến một thế giới khác, một thế giới hoàn toàn khác với nơi đây, không khí trong lành hơn, bầu trời đêm đẹp hơn... Tôi tin rằng cô sẽ yêu thích nó, quên đi mọi thứ ở đây!", Thu Lam nhìn Hàn Tuyết cười nói.
"Tôi sẽ không quên nơi này!"
Hàn Tuyết lắc đầu kiên định, lúc này cô đã chóng mặt vì cứ lòng vòng trong rừng núi, thật sự nơi này giống như mê cung, có một số nơi còn phủ đầy một tầng sương mù.
Soạt!