Bốn người tiếp tục đi về phía trước, lại thêm một quãng đường dài nữa thì thấy trước mặt xuất hiện một bức tường đá.
Thu Lam đi đầu tiên, sau khi đến bức tường đá, cô ta liền lấy một món đồ hình ngôi sao năm cánh từ trong túi ra, sau đó đặt vào bên trái của cửa đá.
Bên trên khuyết mất một miếng, khi đặt món đồ kia vào thì vừa khít như in.
Bây giờ Hàn Tuyết mới nhìn rõ ở đó có một cái rãnh, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phân biệt được.
Rầm rầm…
Theo chuyển động của Thu Lam, một tiếng động đinh tai nhức óc vang lên, cửa đá từ từ kéo lên. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Hàn Tuyết há hốc mồm, khó mà tin được vào cảnh tượng trước mắt, cửa đá dày nặng như vậy lại có thể tự động nâng lên.
“Đi nhanh, chỉ giữ được ba mươi giây thôi!”
Thu Lam hét lớn, nắm tay Hàn Tuyết kéo vào bên trong.
Hàn Tuyết không chút đề phòng liền bị lôi vào trong.
Rầm rầm…
Mấy người vừa vào, còn chưa thở ra hơi thì cửa đá lại hạ xuống.
Đằng sau cửa đá vẫn là hang động, Hàn Tuyết còn cho rằng là thế ngoại đào viên gì đó chứ?
Có điều cô cũng thầm lo lắng, đến lúc này chắc chắn Diệp Phàm đi tìm cô rồi.
Nhưng nơi này bí ẩn như vậy, Diệp Phàm muốn tìm ra cô còn khó hơn lên trời.
Chỉ có điều, bây giờ bị kéo vào trong, có sốt ruột cũng vô dụng, chỉ có thể tiếp tục đi cùng Thu Lam.
…
Tại bệnh viện Nhân Ái số một Thanh Hải, Hàn Tại Dần được chuyển vào phòng bệnh VIP, còn lại ông ta chỉ cần nghỉ ngơi thôi.
Diệp Phàm đã ép hết chất độc trong cơ thể ông ta ra, nhưng cả quãng đời sau của Hàn Tại Dần không thể làm những việc nặng nữa.
Có thể nói, tuy chất độc đã được trừ bỏ, nhưng nó đã ảnh hưởng rất lớn đến dạ dày của ông ta, dạ dày của ông ta gần như bị thủng lỗ chỗ vậy.
“Diệp Phàm, bố bị trúng độc sao?”, Hàn Tại Dần nằm trên giường bệnh, yếu ớt hỏi.
“Là độc, bên trong còn có thạch tín, chính là nhân ngôn mà chúng ta hay gọi…”, Diệp Phàm gật đầu nói.
“Mẹ nó chứ…”