Hàn Tại Dần chửi một câu, khi Thu Lam đưa Kim Sang Dược trị thương cho ông ta, ông ta đã thấy nghi rồi.
Sao Thu Lam này có thể có lòng tốt thế được, nếu Hàn Tuyết không đi cùng cô ta, cô ta sẽ giết chết bọn họ.
Có thể sẽ không động đến Hàn Tuyết, nhưng nhất định sẽ dùng thủ đoạn cưỡng ép bắt Hàn Tuyết đi.
“Người phụ nữ này độc ác quá, còn độc ác hơn cả đồ đệ của cô ta”.
Hàn Tử Di nổi cơn thịnh nộ, gương mặt nhỏ nhắn giận đến đỏ gay, nhưng rất nhanh cô trầm ngâm nói: “Anh rể, bố, con đang lo cho chị, bọn họ ác độc như vậy, chị đi cùng với họ, liệu có bị đối xử bất công không?” <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Lời Hàn Tử Di nói khiến tim Hàn Tại Dần đập mạnh, bắt đầu lo lắng cho Hàn Tuyết.
“Tử Di, em yên tâm, anh nhất định sẽ đưa Tiểu Tuyết về, ngoài ra người phụ nữ kia coi trọng cô ấy như vậy, chắc hẳn sẽ không gây phiền phức cho Tiểu Tuyết đâu”.
Diệp Phàm nặng nề nói, nhưng trong lòng anh cũng sốt ruột không kém, chỉ là không còn cách nào khác.
Anh tin vào khả năng phán đoán của mình, Thu Lam kia hẳn là tới từ núi Thập Vạn.
Nếu đến từ núi Thập Vạn thì phiền phức rồi, anh không có cách nào vào được núi Thập Vạn.
Không có lối vào thì căn bản không thể vào trong núi Thập Vạn, càng đừng nói tới chuyện cứu Hàn Tuyết.
Chỉ có cách tìm được lối vào mới có thể cứu Hàn Tuyết ra, nhưng nếu theo như cách nói của Thanh Tùng Tử thì đến tông sư cũng đang tìm điểm giao của trận pháp để tiến vào núi Thập Vạn.
Bịch!
Lúc này một tiếng động lớn vang lên, phòng bệnh bị đá bật mở ra.
Sau đó thấy một người đàn ông dẫn theo một toán người xông vào phòng bệnh.
Một gã trong đó chỉ vào mấy người Hàn Tại Dần hét to: “Cậu chủ, chính là con ả này với lão già đó…”
“Giỏi lắm, giết chết em trai tao, không lo chạy trốn mà còn dám vào viện chữa bệnh, đúng là lớn gan lớn mật mà!”, Tào Hổ rống lên.
Người tới chính là Tào Hổ, em trai Tào Bân của hắn chết vào một tiếng trước.
Bọn họ không tìm được Thu Lam, chỉ tìm thấy Hàn Tại Dần và Hàn Tử Di.