Lại bị đánh một chưởng vào ngực, Tào Hổ văng ra sau, đập vào lan can của bệnh viện, miệng không ngừng trào máu tươi.
“Đừng đánh nữa, xin cô…”
Tào Hổ hét toáng cầu xin, người hắn ta run lẩy bẩy, hắn cảm thấy bản thân mình như một con gà nhãi nhép trong tay Linh Hồ Uyển Nhi.
Bịch!
Linh Hồ Uyển Nhi bước tới, đạp một chân lên ngực Tào Hổ.
Mà Diệp Phàm lúc này cũng quay người lại, đám người kia nằm la liệt dưới đất xung quanh anh, luôn mồm than khóc.
Bác sĩ và y tá đứng từ xa trông thấy cảnh đó đều mắt chữ A mồm chữ O, khó mà tin vào cảnh tượng đang diễn ra trước mặt mình.
“Tao là cậu chủ nhà họ Tào, chúng mày không thể giết tao”.
Tào Hổ hoảng loạn hét, hắn sợ vỡ mật, hai người Diệp Phàm mạnh quá, Tào Bân đã chọc phải loại người gì vậy?
Thời khắc này, Tào Hổ hận không thể lôi cổ Tào Bân sống dậy chửi cho một trận!
Sắc mặt Diệp Phàm lạnh như phủ một tầng băng, đi tới đá đá Tào Hổ: “Nói đi, tại sao mày lại đến gây chuyện với bọn tao?”
“Tao gây chuyện?”
Tào Hổ thiếu điều tức đến hộc máu, em trai mình bị giết, còn nói sao lại tới gây chuyện với họ?
“Chúng mày cướp ngọc Kê Huyết của em trai tao, lại giết chết nó, là chúng mày bắt nạt chúng tao trước!”, Tào Hổ tức tối bảo.
“Nói láo!”
Diệp Phàm quát: “Chúng tao đến đây mới chỉ vài tiếng mà thôi, em trai mày là ai chúng tao còn chả biết!”
“Anh rể, có một người bị giết thật, nhưng là do người phụ nữ tên Thu Lam kia giết, ngọc Kê Huyết cũng là cô ta cướp mất”.
Lúc này Hàn Tử Di đứng ở cạnh cửa lên tiếng nói.
“Nghe thấy chưa, chúng tao cũng là nạn nhân, người mày cần tìm tên là Thu Lam, không phải chúng tao!”, Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Nhưng em trai tao chết rồi!”, Tào Hổ gầm lớn, rõ ràng là hắn ta không hề tin lời của Diệp Phàm.
“Hơ hơ, xem ra mày không tin, vậy thì đừng trách tao không khách khí!”
Mặt Diệp Phàm u ám, bảo Linh Hồ Uyển Nhi tránh ra, sau đó tóm cổ Tào Hổ.