“Mày không tin thì tao chỉ có cách tới nhà họ Tào của mày một chuyến!”
Sau đó anh lại nhìn Linh Hồ Uyển Nhi: “Uyển Nhi, cô ở đây bảo vệ họ, tôi tới nhà họ Tào một chuyến”.
“Một mình anh có ổn không?”
“Yên tâm, trừ phi nhà họ Tào có người sắp trở thành tông sư!”
Diệp Phàm có sự tự tin tuyệt đối, cho dù là tiểu tông sư cường mạnh cỡ nào anh cũng không sợ.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Hoặc là người đã trở thành tiểu tông sư rất lâu, mạnh hơn anh nhiều lần, nhưng chỉ cần không phải là người sắp thành tông sư, thì anh dám đấu một trận!
“Đi!”
Diệp Phàm tóm cổ áo Tào Hổ lôi ra ngoài.
….
Một bên khác, ở thủ đô Hoa Hạ.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Âu Dương Nghị liếc đồng hồ, nói: “Nhị trưởng lão, đến giờ rồi, bắt đầu hành động thôi”.
“Cho hai đội mười người cùng với nhà họ Lâm đến thăm dò trước đã…”
Âu Dương Đạo Vĩ cười nhạt, muốn hợp tác với nhà Âu Dương ông ta thì phải có thế lực tương ứng, nếu không chỉ làm liên lụy mà thôi.
Mặt khác trong nhà họ Lâm, Lâm Hồng Dương đứng trên cùng, đằng sau là sáu người thân tín, tất cả đều là cao thủ cảnh giới tiểu tông sư.
“Hồng Dương, phái ba mươi người đi làm đội tiên phong, nhớ là nhà Âu Dương làm chủ lực, chúng ta chỉ hỗ trợ”.
Lâm Bắc Nhạc đè giọng nói, lão ta không sợ nhà họ Diệp, lão chỉ sợ Diệp Phù Sinh mà thôi.
Hơn nữa, sau khi tiêu diệt nhà họ Diệp, tất cả tài sản đều là của nhà Âu Dương, bọn họ không cần phải xông lên trước làm gì, tất cả chỉ là để tiêu diệt nhà họ Diệp một cách hoàn toàn mà thôi.
“Bố, con sẽ sắp xếp, chỉ sợ nhà Âu Dương cũng có suy nghĩ như vậy!”, Lâm Hồng Dương cau mày đáp.
“Ha ha ha…”
Lâm Bắc Nhạc bật cười, sắc mặt trở nên hiểm ác: “Sau khi tất cả người của chúng ta vào nhà họ Diệp, đều đội mặt nạ, nếu nhà Âu Dương làm như vậy thật thì chúng ta sẽ không đánh nữa mà giả vờ rút lui”.
Lâm Bắc Nhạc lão ta sẽ không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn như may áo cưới cho người khác.