Nhìn bộ dạng lo lắng của họ, Diệp Phàm cười lạnh nói.
Tào Hùng thở mạnh một hơi, vội vàng sắp xếp một chiếc xe đưa Diệp Phàm đi. Lúc này ông ta mới phát hiện Diệp Phàm lại khiến mình sợ hãi như vậy.
Lần này, Diệp Phàm ngồi lên xe đi thật rồi.
“Chuyện này kết thúc ở đây thôi, coi như tiêu phí vì Bân Nhi!”
Giọng điệu Tào Hùng kiên định, quay người đi về phía sau. La Hồng Hà nhào vào lòng Tào Hồng Lượng khóc lớn thê thảm.
Mọi người cũng đã hiểu rõ chuyện Tào Bân bị giết hại có lẽ thật sự không liên quan gì đến Diệp Phàm, hung thủ thật sự là một người khác.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Mà lúc này, hung thủ thật sự - Thu Lam đang dẫn theo Hàn Tuyết, bọn họ đi ra khỏi hang động, vừa mới ra bên ngoài Hàn Tuyết đã hít mạnh một hơi.
Trong lành!
Quả thật không khí rất trong lành, trong không khí có từng luồng khí mát lành giống như đang hít bình dưỡng khí vậy.
“Thế nào, có phải rất thoải mái không?”. Thu Lam cười nhạt nói.
“Ừ!”
Hàn Tuyết chỉ ừ một tiếng, cho dù có thoải mái hơn nữa nhưng không có Diệp Phàm bên cạnh thì có tác dụng gì chứ.
“Hừ, lại nghĩ đến tình lang của mình à, thật không biết tên đàn ông thối đó có gì tốt nữa!”, Kim Yến Nhi ở bên cạnh quát lớn.
“Liên quan gì tới cô!”, Hàn Tuyết cau mày nói.
“Đương nhiên có liên quan rồi!”
Kim Yến Nhi ngẩng cao cổ: “Sau này, khi đã vào Thiên Tinh Tông rồi thì phải cắt đứt quan hệ với thế giới bên ngoài, hơn nữa sau khi mở rộng điểm quan trọng rồi còn phải ra ngoài lập công…”
“Yến Nhi!”
Thu Lam quát lớn một tiếng, Kim Yến Nhi lập tức ý thức được mình đã nói hơi nhiều rồi.
Vốn dĩ Hàn Tuyết là bị bắt ép đến đây, trước khi cô có được lòng trung thành thì họ không thể để cô biết được quá nhiều thứ.
Kim Yến Nhi không nói nữa, Thu Lam nhìn Hàn Tuyết cười nói: “Hàn Tuyết, sư môn chúng tôi tên là Thiên Tinh Tông, nằm ở châu thứ năm Đại Yến, là tông môn hùng mạnh đứng đầu, sau khi đến được tông môn thì cô sẽ biết Thiên Tinh Tông lớn mạnh thế nào”.
“Châu thứ năm Đại Yến, điều này có nghĩa là gì?”, Hàn Tuyết sửng sốt, ở đây không khí rất tốt, cảm giác giống như bước vào luồng khí tự nhiên vậy, nhưng vẫn còn ở Hoa Hạ cơ mà, Hoa Hạ làm gì có nơi nào là Đại Yến?
“Ha ha, chúng ta bây giờ đang ở trong núi Thập Vạn. Núi Thập Vạn vô cùng rộng lớn, tất cả đều bị trận pháp che giấu thế giới bên ngoài. Khí độc lượn lờ quanh năm, cơ quan hiểm trở ngăn cản… Cho nên người bên ngoài không vào được, người bên trong cũng không ra được…”
Thu Lam giải thích đại khái một chút, trong lòng Hàn Tuyết hết sức kinh ngạc, những chuyện này thì lúc ở bên ngoài, Thu Lam lại chưa từng nói đến.
“Ý cô là, ở đây là xã hội cổ đại hoàn toàn khác với bên ngoài sao?”, Hàn Tuyết kinh ngạc hỏi.
“Nói không sai, nhưng chúng tôi cũng không phải hoàn toàn không tiếp xúc với bên ngoài. Trên thực tế chúng tôi cắt đứt quan hệ với thế giới bên ngoài, chỉ là những chuyện bí mật như vậy chỉ có rất ít người có thể tiếp xúc…”
“Thì ra là như vậy!”