“Các người là người ở đâu, Thiên Tinh Tông chúng tôi chính là môn phái chính đạo, nếu như có hiểu lầm thì có thể nói ra!”, Thu Lam nhíu mày rống lớn.
Năm tên đàn ông này tuy mang vẻ ngoài thô thiển nhưng trên người vẫn toát ra chút khí thế, điều này khiến cô ta cũng cau chặt mày.
“Hừ, môn phái chính đạo, đúng là môn phái chính đạo!”
Tên đàn ông đeo khuyên mũi tức giận rống lên: “Kim Hải chính là người của Thiên Tinh Tông các người sao?”
Kim Hải?
Ánh mắt Thu Lam khẽ giật mình, đối phương biết Kim Hải. Kim Hải là đại trưởng lão của Thiên Tinh Tông bọn họ, thực lực vô cùng cao thâm. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Thu Lam lạnh giọng nói: “Kim Hải là đại trưởng lão của Thiên Tinh Tông chúng tôi, các người có chuyện gì với ông ấy thì nên tìm ông ấy mới đúng. Hơn nữa đại trưởng lão chúng tôi hằng năm đều không ra khỏi tông môn dù chỉ một bước, ông ấy làm chuyện gì với các người?”
“Ha ha ha, ông ta không làm chuyện gì nhưng con trai ngoan của ông ta thì gây ra chẳng ít chuyện đâu!”
Tên đàn ông gầm thét: “Cô có nhớ trại Hổ Nha không?”
Thu Lam cau mày suy nghĩ một lát, nói: “Anh nói là chỗ giao nhau của châu thứ năm và châu thứ tư - trại Hổ Nha ở núi Hắc Hổ sao?”
“Đúng vậy, cô vẫn còn nhớ, vẫn còn nhớ…”. Người đàn ông hơi kích động rống lớn.
Thu Lam đột nhiên nhớ đến một chuyện, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Một người đầu trọc, một người đàn ông khoen mũi… Các người là năm tên đã trốn khỏi trại Hổ Nha vào sáu năm trước?”
“Không sai, cô vẫn còn nhớ, vẫn còn nhớ rõ nhỉ…”
Năm người kích động rống to, Thu Lam vẫn còn nhớ bọn họ, chứng tỏ Thiên Tinh Tông không quên bọn họ.
Được kẻ thù nhớ đến khiến bọn họ vô cùng kích động, nếu như đã quên thì bọn họ sẽ càng căm phẫn hơn!
“Sáu năm trước, chúng tôi phát hiện một quặng mỏ Vonfram, Thiên Tinh Tông các người muốn chiếm làm của riêng, lấy danh nghĩa tiêu diệt sơn tặc nên giết sạch từ trên xuống dưới trại Hổ Nha chúng tôi!”
“Năm người chúng tôi nhảy xuống núi Hắc Hổ, mấy năm qua cứ phải trốn đông tránh tây, không dám xuất đầu lộ diện, đây là mối thù lớn, thù sâu như biển!”
Năm người bừng bừng sát ý trên người, Thu Lam nhớ lại chuyện của năm đó.
Sáu năm trước, Thiên Tinh Tông tấn công trại Hổ Nha nhưng cũng bị tổn thất không nhỏ, tuy trại Hổ Nha không phải thế lực lớn gì nhưng cũng có phần dễ thủ không công.
Cuối cùng, Thiên Tinh Tông đã phải trả giá nên giết sạch toàn bộ người của trại Hổ Nhai, mỏ Vonfram của trại Hổ Nhai cũng trở thành tài nguyên của Thiên Tinh Tông.
Sắc mặt Thu Lam trở nên nghiêm trọng, năm người này đã trốn tránh được sáu năm rồi, lòng căm hận Thiên Tinh Tông của họ e là khó có thể dùng ngôn từ để hình dung được.
“Hôm nay, chúng tôi cứ lấy lãi trước, sau này sẽ đến Thiên Tinh Tông các người giết hết!”
Tên đàn ông đeo khuyên mũi rống lớn một tiếng trước, thanh đao lớn trên vai quét ngang, xông về phía Thu Lam.