Nhìn thấy Chu Tình, thái độ của Ngọc Hằng lại càng nghiêm túc hơn, Diệp Phù Sinh là bạn chí cốt của sư phụ anh ta, còn Chu Tình lại là vợ của Diệp Phù Sinh, cho nên anh ta càng tỏ ra kính trọng.
“Sư phụ của tôi ngao du khắp nơi, bây giờ cũng không biết đang ở đâu”, Ngọc Hằng nói.
“Ngao du bốn bể?”
Hàng lông mày của Chu Tình cau chặt lại, bởi một trong những nguyên nhân quan trọng nhất để bà đưa Diệp Thánh trở về, chính là để sư phụ của Diệp Thánh sẽ trở về cùng, như vậy có thể giúp được nhà họ Diệp.
Dù sao đây cũng là nhà của Diệp Phù Sinh, là bạn chí cốt của Diệp Phù Sinh, sư phụ của Diệp Thánh không có lý nào không quan tâm được.
Thế nhưng bây giờ... <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Hoang đường, sao con lại đặt cược như vậy chứ!”, Diệp Chấn Hà quay đầu lại trách mắng, ông cụ cũng đoán ra bảy tám phần nguyên nhân Chu Tình để Diệp Thánh trở về.
“Bố, chuyện này quả thực nằm ngoài dự liệu của con”, Chu Tình cười khổ, ai mà biết được ông ta lại đi ngao du khắp nơi.
“Mấy người chắc cũng nói xong rồi nhỉ!”
Âu Dương Đạo Vĩ cầm chặt thanh mã tấu trong tay, trong khi máu vẫn đang chảy xuống.
Ông ta đanh mặt, vết thương trên tay của ông ta, một phần cũng là do ông ta sơ ý, nhưng phần nhiều là do chiêu thức kiếm của Ngọc Hằng đánh ra quá đặc biệt.
Kiếm thế!
Trong đầu Âu Dương Đạo Vĩ chợt loé lên một suy nghĩ, vết thương vừa rồi của ông ta không phải do mũi kiếm tạo ra, mà là do kiếm thế.
Nếu đúng là như vậy, thì Ngọc Hằng không phải là người bình thường, trong ánh mắt của Âu Dương Đạo Vĩ chợt loé lên cái nhìn thâm hiểm.
“Chu Tình, bây giờ con mau đi ra cửa sau rồi rời đi đi, nếu cô xảy ra chuyện gì, Phù Sinh mà biết nó sẽ phát điên lên đấy”.
Diệp Chấn Hà nói một câu, nhìn Âu Dương Đạo Vĩ, dáng vẻ nghiêm túc chờ đợi.
“Cũng chỉ là ba kẻ tầm thường mà thôi, hôm nay sẽ để cho các người biết thế nào là tông sư, giết!”
Âu Dương Đạo Vĩ gầm lên một tiếng, nội lực toàn thần phóng ra, không khí xung quanh ông ta giống như rực cháy.
Roạt!
Ông ta di chuyển với tốc độ cực nhanh, Âu Dương Đạo Vĩ cầm thanh mã tấu xông tới chém về phía Diệp Chấn Hà.
“Chiến!”
Ba người cùng hô lên, binh khí trong tay cùng hướng về phía trước, va chạm mạnh với thanh mã tấu của Âu Dương Đạo Vĩ.
Soẹt! Âm thanh chói tai vang lên, khiến những người khác đang chiến đấu cũng phải tạm dừng lại, lần lượt quay ra nhìn.