Phá Quân Mệnh

Chu Tình đau thương thét lớn, máu tươi rơi trên người bà ta, nước mắt ướt đẫm hai mắt.

Diệp Trung đã làm trợ thủ thân cận bên bà ta gần mười năm nay, trung thành tận tâm, chịu cực chịu khó.

Trong tiếng hét đau thương của Chu Tình còn có cả sự áy náy. Bà ta tự cho mình thông minh, nắm trong tay mọi thứ nhưng lại không biết bán bộ tông sư lại đáng sợ như thế nào.

Nữ quân sư nhà họ Diệp, danh hiệu ai ai cũng biết này như tát mạnh vào mặt bà ta.

Bà ta đã quên, đối mặt với sức mạnh tuyệt đối thì bất kỳ âm mưu nào cũng trở nên vô dụng!

Phù!

Âu Dương Đạo Vĩ bị văng đi ít nhất năm mét, lúc rơi xuống đất đất đá dưới chân ông ta cũng nứt một mảng lớn.



Trong miệng ho ra ngụm máu tanh nồng.


“Ha ha ha…”

Âu Dương Đạo Vĩ cười âm tàn, cũng không thèm lau vết máu ở khoé miệng, vẻ mặt dữ tợn: “Âu Dương Đạo Vĩ tôi đây tung hoành võ lâm mấy chục năm, cách ra trận giết địch thế này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, người nhà họ Diệp các người đúng là can trường!”

Vẻ mặt Âu Dương Đạo Vĩ dữ tợn, nhưng cũng không thể không thừa nhận, người nhà họ Diệp quả thực khiến ông ta phải nhìn với con mắt khác.

Đến hiện tại, người nhà họ Diệp thương vong vô cùng nghiêm trọng, nhưng cũng không có ai chạy trốn, toàn bộ đều liều mạng chiến đấu!

“Tuy Âu Dương Đạo Vĩ tôi cũng tôn trọng các người, nhưng các người càng phải chết, càng phải chết hết!”

Vừa dứt lời, Âu Dương Đạo Vĩ sát khí đẫm máu lao về phía bọn họ.

Giết!

Diệp Chấn Hà nắm lấy thuốc trị thương ném vào trong miệng, tất cả đều được điều chế từ dược liệu quý. Ông cụ cũng không phân chia ra từng loại mà ném hết vào miệng.

Đi theo Diệp Chấn Hà còn có người đàn ông do Tô Linh Lung đưa đến, hai người xông vào chém giết Âu Dương Đạo Vĩ.


“Dì Chu, cháu không ngờ đối phương lại mạnh như vậy, người đưa đến giúp sức cũng có hạn!”. Phía sau, Tô Linh Lung nói với Chu Tình.

“Linh Lung, dì Chu cám ơn cháu, bọn họ đúng là quá mạnh, nếu như người của cháu toàn bộ đều thương vong thì nhà họ Diệp chúng ta sao ăn nói được”, Chu Tình vừa lau nước mắt vừa nói.

“Đó là mệnh rồi!”

Tô Linh Lung thở dài một hơi, dù sao chẳng ai có năng lực tiên đoán trước được cả.

“Chú Diệp thì sao, ngay cả ông nội cháu cũng khen ngợi chú ấy, sao lại không thấy chú ấy đâu cả?”

Tô Linh Lung nghĩ đến Diệp Phù Sinh. Diệp Phù Sinh rất thần bí, rất ít khi xuất hiện ở thủ đô.

Nhưng cô ta cũng đã từng nghe Tô Diệu Quốc nói, Hoa Hạ có Diệp Phù Sinh chính là một sự may mắn rất lớn.

“Ông ấy?”

Chu Tình lắc đầu, vẻ mặt có chút buồn bã: “Dì không biết, trước giờ ông ấy đều không nói cho dì biết mình đi đâu, một tuần trước còn liên lạc với ông ấy, nhưng bây giờ thì hoàn toàn mất liên lạc rồi…”

“Là vậy sao…”, Tô Linh Lung có chút không nói nên lời, Diệp Phù Sinh này cũng không đáng tin cậy.

“Vậy Diệp Phàm thì sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận