Tô Linh Lung tò mò hỏi: “Dạo gần đây anh ấy quấy tung cả giới võ lâm, cháu cũng có nghe nói, anh ấy có đến không?”
“Dì không liên lạc với nó, nhà Âu Dương này đến vì Tiểu Phàm. Dì sợ nó đến không đấu nổi rồi lại bị thương”, Chu Tình lắc đầu nói.
Bà ta không biết, ngay giây phút đầu tiên thì Diệp Trung đã gọi điện cho Diệp Phàm rồi.
Thật ra, Diệp Trung là người của Chu Tình nhưng cũng là người của Diệp Phàm. Nếu như nhà họ Diệp xảy ra chuyện lớn, Diệp Trung sẽ không cần lệnh của Chu Tình mà thông báo cho anh trước tiên.
“Phá nát cho tôi!”
Đột nhiên một tiếng rống lớn vang lên, Âu Dương Đạo Vĩ đánh mạnh vào phòng ngực của thuộc hạ của Tô Linh Lung, một chưởng đánh ngay vào ngực anh ta, người đàn ông như diều đứt dây, ho ra ngụm máu bị đánh bay về phía sau.
“Bây giờ chỉ còn lại ông, tôi xem còn có ai dám đến cản tôi không!” <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Âu Dương Đạo Vĩ cười lớn, đánh mạnh một chưởng về phía Diệp Chấn Hà. Diệp Chấn Hà không tránh né mà cũng không thể thoát được, bởi với sau lưng ông cụ chính là hai người Chu Tình bọn họ.
“Ông…”
Diệp Thánh thét lớn, lúc này cậu ta lại nghĩ đến Diệp Phàm.
Nếu như Diệp Phàm ở đây thì có thể ngăn cản được Âu Dương Đạo Vĩ sao?
Cho dù không cản được thì ít nhất cũng đưa mấy người Chu Tình đi được, không đến mức toàn bộ phải chết ở đây.
“Tên chó già Âu Dương, con mẹ nó…”
Ngay chính lúc này, một tiếng thét điên cuồng từ bên ngoài truyền vào, bất chợt vang vọng khắp cả sân!
Đã nhìn thấy một chiếc mô tô cảnh sát được gắn với loa công suất lớn đang lao tới, Diệp Phàm ngồi ở phía sau tay cầm đao Hoàng Tuyền, hai mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, đằng đằng sát khí!
Diệp Phàm nhìn thấy nhà họ Diệp đất nhuộm màu máu, tay chân đứt đoạn vương vãi khắp nền, đệ tử nhà họ Diệp người thì chết, người chịu thương, còn có những người chết vô cùng thê thảm, anh liếc mắt là nhận ra.
Anh còn nhìn thấy Âu Dương Đạo Vĩ đang đánh một chưởng lên người Diệp Chấn Hà, mà sau lưng Diệp Chấn Hà chính là mẹ của anh Chu Tình cùng với Tô Linh Lung.
“A, lão già Âu Dương kia…”
Diệp Phàm gầm lên, Linh Hồ Uyển Nhi lao thẳng đến, Diệp Phàm đạp chân lao vun vút về phía Âu Dương Đạo Vĩ.
Rầm!
Âu Dương Đạo Vĩ quay người lại, đánh một quyền về trước, nội lực mạnh mẽ biến thành nắm đấm đánh lên.
“Mẹ nó chứ, lão già ông đi chết đi!”
Diệp Phàm đạp chân, người anh bật mạnh lên, hai tay cầm lấy đao Hoàng Tuyền chém xuống Âu Dương Đạo Vĩ.
“Rầm!”
Một tiếng kinh thiên động địa vang lên, khiến tất cả mọi người giật thót!
Âu Dương Đạo Vĩ bị chấn động phải lùi sau mấy bước, Diệp Phàm cũng bị lực phản lại bay về sau, nhưng anh lộn người trên không, nhảy xuống trước mặt Diệp Chấn Hà và Chu Tình.
“Ông già, ông không sao chứ?”, Diệp Phàm nhìn Diệp Chấn Hà toàn thân đẫm máu, da thịt nứt ra, hai mắt hoen đỏ.
“Thằng nhóc thối, cháu đến rồi, mẹ nhà cháu…”, Diệp Chấn Hà vui mừng khôn siết, không ngờ rằng Diệp Phàm lại trở về.