Chương có nội dung bằng hình ảnh
Diệp Phàm quay đầu lại, cơn giận từ tận đáy lòng trào dâng.
Âu Dương Hải Lâm không biết từ lúc nào đã vòng ra phía sau, đúng lúc này đánh một chưởng thẳng vào tim của Chu Tình.
Âu Dương Hải Lâm tỏ ra vô cùng gian ác, không ai phát hiện ông ta từ lúc nào đã đi ra phía sau Chu Tình.
Đợi tới khi Diệp Thánh kinh hãi phát hiện ra, Âu Dương Hải Lâm đã ra tay rồi.
Tốc độ của ông ta quá nhanh, Linh Hồ Uyển Nhi đứng gần nhất, cô ta là người đầu tiên xông tới.
Thế nhưng cũng đã không kịp, một chưởng cực mạnh giáng xuống lưng bà ta đúng vị trí trái tim.
“Phù!”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Chưởng này đánh lên người bà ta, máu tươi trong miệng liền trào ra, vì lực đánh quá mạnh khiến Chu Tình bay về phía trước.
“Mẹ...”
Cả Diệp Phàm và Diệp Thánh cùng hô lên.
Diệp Phàm giống như phát điên, vội vàng lao về phía Chu Tình.
Nhìn gương mặt trắng bệch của Chu Tình, dòng máu đỏ tươi trong miệng trào ra thành sợi chảy xuống.
Diệp Phàm quỳ xuống mặt đất, ôm lấy Chu Tình vào trong lòng, Linh Hồ Uyển Nhi lại đang lao vào đánh giết Âu Dương Hải Lâm.
Việc này khiến Tô Linh Lung tránh được một kiếp nạn, Âu Dương Hải Lâm điên cuồng cười lớn: “Ha ha ha, Diệp Phàm, có phải rất đau lòng không?”
“Mẹ...”
Diệp Thánh cũng nhảy lên, quỳ xuống bên cạnh Chu Tình, nước mắt hai hàng cứ thế chảy xuống.
“Tiểu Phàm, mẹ...mẹ để con phải chịu...chịu khổ mười mấy năm rồi, vẫn...vẫn còn chưa kịp bù đắp cho con...”
Chữ cuối cùng còn chưa nói xong, hai mắt Chu Tình đã nhắm nghiền lại.
“Mẹ...”
Diệp Phàm gào lên một tiếng, cả người trở nên trống rỗng, ôm chặt lấy Chu Tình mà run lên, nước mặt không ngừng chảy xuống.
Sự hiểu nhầm năm đó, run rủi thế nào, Diệp Phàm lại bị đẩy ra đường chẳng khác nào đứa ăn mày.
Bây giờ, cũng đã giải thích hết mọi hiềm khích trước đó, và nói gì Chu Tình cũng là mẹ ruột của anh, anh vẫn là miếng thịt rơi xuống từ trên người bà ta.
“Hỏng rồi, chơi phải lửa rồi...”
Hai người do Hắc Long phái tới, đứng trên bờ tường, mặt biến sắc.
Thậm chí hai người bọn họ còn phải run người lên, nếu Chu Tình chết thật, người đàn ông đó quay về, thì có mấy người chịu đựng nổi cơn giận của ông ta chứ?